Bé Sóc lên sáu tuổi.
Biết buộc dây giày, biết tự đ.á.n.h răng, biết phân biệt khi mẹ giận thì sẽ im lặng, khi ba giận thì sẽ đóng sập cửa.
Con bé chưa hiểu được những khái niệm như ngoại tình, tan vỡ, hay đơn ly hôn.
Nhưng Sóc biết – gần đây ba không còn bế mình từ phòng khách vào giường ngủ nữa. Mẹ không còn hát ru mỗi tối. Và khi nó kể chuyện ở lớp, cả ba lẫn mẹ đều chỉ "ừ" một tiếng mà không thực sự nghe.
________________________________________
"Mẹ ơi, hôm nay cô giáo nói con vẽ giỏi nhất lớp!"
"Ừ, ngoan."
"Ba ơi, con không thích bạn Nam, bạn ấy xấu tính!"
"Ừ, con ăn cơm chưa?"
________________________________________
Tối hôm đó, Sóc đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ ba mẹ. Con bé không gõ cửa. Chỉ đứng đó, lặng thinh.
Ánh đèn vàng hắt ra từ khe cửa, nghe lỏm được tiếng cạch cạch bàn phím, rồi tiếng mẹ thở dài.
Ba đang ở đâu? Không biết.
Sóc quay lại giường của mình, nằm co người. Trong bóng tối, nó chợt nhớ lại lần ba mẹ cãi nhau to nhất. Mẹ khóc. Ba đập tay lên bàn. Con bé trốn dưới gầm giường, lấy tay bịt tai.
Từ sau hôm đó, mọi thứ trở nên... im lặng. Một kiểu im lặng còn đáng sợ hơn la hét.
________________________________________
Một ngày khác, Sóc được ba đưa đi nhà sách. Không phải lần đầu, nhưng lâu rồi mới có dịp chỉ hai cha con.
"Con muốn mua gì?"
"Con muốn truyện tranh. Và... mua thêm sách cho mẹ đọc nữa."
Kiên nhìn con gái. Ánh mắt nó trong veo, chẳng hiểu gì về những điều người lớn đang cố giấu.
"Sao lại mua cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-chung-ta-mot-vong-tron-khuyet/4797967/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.