Lời qua tiếng lại, càng nói càng hăng, hai người cứ như thế mà ồn ào rời đi. Cũng bởi vì như thế mà cả Vũ Diễn lẫn Quan Lệ Nguyệt đều không hay biết, mọi nhất cử nhất động của bọn họ vẫn luôn bị một người âm thầm theo dõi.
Dốc cạn ly rượu trên môi nhưng cái tâm trạng bức bối kia vẫn không thoải mái hơn chút nào, Âu Dương Huân chán nản vò vò tóc. Mặc kệ sự khó hiểu của người bartender.
"Nhìn anh có vẻ không thoải mái, không biết tôi có thể giúp gì cho anh?"
"Không cần đâu."
Trước lời từ chối của thực khách, bartender biết điều mà im miệng. Chỉ là dù sao bản thân anh ta cũng đã lăn lộn trong chốn mua vui này bao năm nay, có chuyện gì mà chưa từng thấy qua cơ chứ.
"Anh có vẻ rất để ý đến cặp trai gái vừa mới rời đi?"
"Thế sao?" Âu Dương Huân chỉ lắc đầu cười nhạt.
"Tuy nhiên có một số loại phụ nữ chỉ giống như một điếu thuốc lá. Lúc buồn chán sẽ đem ra tiêu khiển giải khuây, sau khi dùng xong thì vứt bỏ. Và chỉ mãi như thế thôi…"
***
Đế Thành hoa lệ, hoa cho người giàu và lệ cho người nghèo. Trái ngược với vẻ ồn ào nhộn nhịp nơi trung tâm thành phố sầm uất, bên ngoài ngoại ô Đế Thành lại mang theo một vẻ đẹp bình yên tĩnh lặng.
"Cậu chủ, trà của cậu tôi đã mang đến rồi."
"Để trên bàn là được."
Nữ giúp việc cẩn thận đặt bình trà lên bàn rồi nhanh chóng rời đi. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-cay-moi-hoa/2673125/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.