Màn đêm tĩnh lặng, ánh trăng tròn vằng vặc xuyên qua lớp cửa kính trong suốt chiếu vào phòng ngủ, ngượng ngùng ngắm nhìn hai thân ảnh đang nồng nhiệt say đắm quấn lấy nhau. Trong ánh sáng mờ ảo, tiếng rên rỉ kiều mị của người phụ nữ hòa quyện cùng tiếng thở dốc khàn khàn của người đàn ông, khiến cho người ta xương cốt không khỏi mềm nhũn.
"A… nhanh một chút… ưm… chính là… a.. như vậy… ưm.. thật căng..."
Cơ thể người đàn ông vạm vỡ hoàn toàn đối lập với vóc dáng mảnh mai của người phụ nữ dưới thân. Sau mỗi lần thúc mạnh của anh, cái eo nhỏ điêu luyện mà lắc lưu hùa theo, đem đến cái cảm giác dục tiên dục tử cho cả hai người.
"Ha… bảo bối… đừng kẹp chặt như vậy…"
Ngay giữa lúc cao trào triền miên vô cùng phấn khích, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
“Đợi đã Bạch Kỳ… điện thoại cho em…”
Quan Lệ Nguyệt biết rõ, số điện thoại cá nhân của cô là thứ không phải ai cũng có và đa số họ đều là những người rất quan trọng đối với cô. Hơn nữa nếu đối phương đã tìm cô vào giờ này, thì chắc chắn là có chuyện quan trọng.
“Đừng lo bảo bối.”
Gương mặt điển trai vùi sâu vào làn tóc mềm của người con gái trong lòng, anh tham lam hít hà, giọng nói dịu dàng an ủi:
“Hiện tại chỉ có anh và em… không còn việc khác.”
Nương theo da thịt mềm mại, bàn tay to lớn dần dần hướng về phía trước. Anh cúi đầu, ngậm lấy một bên nụ hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-cay-moi-hoa/2673094/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.