[Như cô chủ đã dự liệu, sau khi cô rời khỏi, có một vài vị khách "đặc biệt" đã ghé thăm nhà họ Nhậm. Đồng thời, vị Đào tiểu thư kia và cô gia dường như cũng "thân thiết".]
Nhìn dòng tin nhắn của chú Dương, dù mọi thứ đều đã được tiên đoán từ trước nhưng trong lòng thật sự, chỉ cảm thấy mỉa mai.
Cái gì mà anh yêu em trọn đời trọn kiếp? Nực cười! Nhậm Vũ, thì ra “trọn đời trọn kiếp” của anh chính là hai năm sao?
Thật là buồn nôn!
“Diệp tổng, tinh dầu mà cô yêu cầu đã đến rồi.”
Tiếng nhân viên cất lên, kéo Mỹ Uyên ra khỏi mạch suy nghĩ. Cô gật đầu mỉm cười ra hiệu, ngay lập tức cả căn phòng thoang thoảng trong hương thơm hoa hồng dịu nhẹ.
Kết hợp cùng phần âm nhạc du dương, khiến tâm tình cũng trở nên thoải mái.
Nhậm Vũ, đừng trách tôi thủ đoạn… Tất cả đều là sự lựa chọn của anh…
***
Đế Thành hoa lệ, hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo.
Trong hội trường của khách sạn Jewel cao cấp, dưới những chùm đèn pha lê sáng lấp lánh, làn váy dạ hội mỹ miều sánh bước bên cạnh những bộ suit lịch lãm, cùng tiếng nhạc giao hưởng nhẹ nhàng, tạo nên một vẻ đẹp sa hoa rực rỡ của giới thượng lưu!
“Chúc mừng Diệp thị tiến quân sang thị trường Đức thuận lợi! Diệp tổng quả là tuổi trẻ tài cao!”
Đối với những lời tán thưởng khách sáo này, Diệp Mỹ Uyên chỉ mỉm cười khiêm tốn đáp lời:
“Lý tổng đã quá khen, Mỹ Uyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-cay-moi-hoa/2673092/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.