Trời nhá nhem tối, sau khi chắc chắn người bệnh đã ngủ say, Mộc Thanh mới cẩn thận đóng cửa xuống lầu.
“Con bé thế nào rồi?”
Lục Thanh Tâm vốn đứng ngồi không yên, vừa nhìn thấy bác sĩ, bà đã sốt ruột vội vàng hỏi han.
Thoáng một lúc cân nhắc đắn đo, Mộc Thanh từ từ lên tiếng.
“Tình hình của tiểu thư đang không khả quan lắm. Cô ấy không chỉ có chướng ngại nghiêm trọng về mặt tâm lý, mà đồng thời bản thân tiểu thư cũng đang tự phong bế chính mình.”
Cả người Mộng phu nhân như chết lặng, với linh tính của một người mẹ, bà đã lờ mờ đoán ra bệnh tình của con gái mình. Nhưng đến khi được bác sĩ khẳng định, lòng bà vẫn không khỏi bàn hoàn.
Tiểu Ái của bà!!! Đứa con gái mệnh khổ của bà!!!
“Tôi… tôi phải làm sao đây? Có cách nào để chạy chữa cho con bé không?”
Vinh hoa phú quý thì làm sao? Tiền tài quyền lực thì được gì? Tranh giành đấu đá đến xức đầu mẻ trán đến cuối cùng nhận lại chỉ là những thứ phù phiếm vô vị?
“Xin phu nhân đừng lo lắng.”
Mộc Thanh cẩn thận trấn an:
“Việc điều trị cho tiểu thư sẽ không thể nhanh chóng trong một sớm một chiều. Sau khi trở về, tôi sẽ soạn ra một phương pháp điều trị tốt nhất cho cô ấy. Cùng với thời gian, chắc chắn tiểu thư sẽ thấy khá hơn thôi.”
Cảm giác bất lực như một tảng đá đè nặng lên trái tim Lục Thanh Tâm, nhìn về phía phòng con gái, bà buồn bã gạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-cay-moi-hoa/2673066/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.