Ánh trăng đêm nay thật sáng, như tô điểm thêm cho vẻ đẹp hồn hoa của Đế Thành. Từ trên tầng ba mươi lăm, Mộc Thanh vừa nhàn tản ngắm trăng vừa thong thả thưởng rượu. Tâm trí bất giác nhớ đến cuộc nói chuyện vừa rồi với Mộng phu nhân.
[Bác sĩ Mộc, cậu cần biết những gì. Chỉ cần giúp ích cho quá trình điều trị của con gái, tôi sẽ kể hết cho cậu nghe.]
Bị chồng và bạn thân ám toán…
Chưa kịp nhìn mặt cha lần cuối…
Lưu thai ngay giữa tháng thứ năm…
Chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé yếu ớt nhưng trong vài ngày ngắn ngủi ấy hết lần này đến lần khác, cô phải chịu đựng quá nhiều đả kích chí mạng.
[Từ lúc con bé tỉnh lại, chẳng biết vì lý do gì cứ ôm khư khư lấy kinh thánh mà đọc, không thiết ăn uống, cũng chẳng màng gì đến bản thân.]
[Anh… có tin vào… phép màu của Chúa không?]
Hình ảnh đôi mắt đen trống rỗng ấy, như một mũi tên xoáy sâu vào tâm can anh.
Có lẽ sau khi phải chịu đựng quá nhiều mất mát, Mộng Tịch Ái đã đem tất cả mọi niềm tin phó thác lên tín ngưỡng, nhưng bộ dạng điên cuồng đến mức phong bế bản thân ấy của cô lại có chút không thích hợp.
Uống cạn ly vang rượu trên tay, ngắm nhìn mặt trăng sáng trước mặt, trong đầu Mộc Thanh bỗng lóe lên một suy nghĩ lạ lùng.
Có mấy ai biết rằng, một mặt trăng tỏa sáng xinh đẹp kia lại mang trên mình rất nhiều vết thương xù xì vì bị các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-cay-moi-hoa/2673064/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.