Edit: Thiên Tình 
Vệ Lăng Hằng tự tay thoa thuốc cho Văn Anh, đây là đãi ngộ mà những cung phi khác dù nghĩ cũng không dám nghĩ, bệ hạ có thể nói với các nàng vài câu đã tốt lắm rồi, nào dám đòi hỏi thêm. Nhưng với Văn Anh, Vệ Lăng Hằng không rõ đến tột cùng là cảm xúc gì, có lẽ trong mơ luôn sắm vai người bảo hộ, nên dù đã trở về hiện thực, hắn vẫn không nhịn được muốn đối tốt với nàng. 
Một lát sau, mẩn đỏ nhạt dần, hắn để thuốc mỡ qua một bên. 
Men say của nàng chưa tán, vẫn còn chút sững sờ, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên thở dài. 
"Thế nào?" Hắn đi tới trước mặt nàng, "Còn nơi nào không thoải mái à?" 
"Ta hình như đã gả cho người." Nàng như là khó mở miệng, từ từ quay đầu lại, "Ta hồ đồ mất rồi, ta mơ thấy chàng, còn tưởng vẫn là lúc chưa lấy chồng. Nhưng ta nhớ ra rồi, ta đã xuất giá." 
Hắn nắm chặt tay nàng, "Bội Bội..." 
Nàng cúi đầu nhìn bàn tay nắm lấy nhau của hai người, miễn cưỡng cười nói: "Ta đã vài năm không mơ thấy chàng, sau khi gả cho người, chàng không trở lại nữa. Ta cho rằng chàng có thể ở bên ta cả đời... Nếu chàng không phải giấc mộng của ta thì tốt biết bao." 
"Ta đương nhiên không phải giấc mộng của nàng." Hắn cầm tay nàng thật chặt, thấp giọng cười, "Cảm giác trong mộng sao có thể chân thực như vậy được?" 
"Chàng không phải giấc mộng của ta?" 
"Không phải, ta họ Vệ tên Lăng Hằng, tự là Trường Phong, ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-cai-the-gioi-to-mot-lan/1737695/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.