" Tất nhiên là tôi biết rồi." Tần Húc nói, " Có chuyện gì hay sao ?"
Ngụy Kiệt lục lọi trong cặp, đưa cho anh một chùm chìa khoá, có vẻ là chìa khoá của căn nhà cổ kia, đắn đo một chút rồi nói tiếp :
" Giúp tôi dọn dẹp căn nhà này sạch sẽ một chút, sau khi đến lễ đường chúc mừng ba xong tôi sẽ về đây."
" Nếu mệt quá, cậu có thể nghỉ ngơi rồi làm, dù sao căn nhà theo lối kiến trúc cổ này dọn dẹp cũng khá vất vả."
" Lời cậu đã bảo, chắc chắn tôi sẽ làm.Bây giờ cậu đi luôn ư ?" Tần Húc thấy Ngụy Kiệt rời đi liền gọi theo.
" Ừm." Ngụy Kiệt khẽ gật đầu.
Ngụy Kiệt gọi anh trai đến đón mình, hai người trở về nhà sửa soạn thêm đôi chút rồi cùng tới lễ đường.Đối với người con trai út như Ngụy Kiệt, cáu mặc một bộ vest đen, mái tóc được vuốt keo cẩn thận, vẫn là bộ dạng hoàn hảo đến đáng kinh ngạc.Cậu nhìn ba mình và Tô Linh đang đứng ở trên lễ đường, cũng không muốn nói thêm gì về họ cả, đợi đến một lúc lâu sau Ngụy Đông mới lên tiếng nhắc nhở :
" Tiểu Kiệt, em cũng nên kính ba mẹ một ly rượu đi, như vậy sẽ tốt hơn."
" Mẹ ?" Ngụy Kiệt nhìn Ngụy Đông, ánh mắt ánh lên vẻ khinh thường." Có đánh chết thì em cũng chỉ có một người mẹ thôi ạ."
Ngụy Đông thở dài, anh xoa đầu cậu, giọng nói vẫn luôn nhẹ nhàng mà nói :
" Em không thấy ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-buoc-di-deu-la-em/3315573/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.