" Tôi...tôi xin lỗi." Tần Húc nhận ra mình vì quá nóng vội nên đã nắm lấy tay Ngụy Kiệt thì liền bối rối.
" Thật ra, bảo vệ anh ở cái trường đó không khó, điều quan trọng là anh chẳng có giá trị gì với tôi cả."
Tần Húc gương mặt vẫn trầm mặc, anh cũng không hề che giấu nữa, trực tiếp cởi chiếc áo phông đang mặc, để lộ cơ thể chồng chèo đầy những vết thương cho Ngụy Kiệt xem.Tần Húc chầm chập nói tiếp :
" Cậu có dám nghĩ, đây là những gì một học sinh trung học phải chịu không ?"
" Nhưng..." Ngụy Kiệt tuy rằng giọng nói đã dịu hơn, có điều vẫn không chấp nhận.
Tần Húc quỳ xuống, anh khẩn khoản nhìn vào mắt Ngụy Kiệt, dường như đã xem cậu là hy vọng cuối :
" Tôi có thể làm tất cả mọi thứ cho cậu, miễn chỉ cần cậu đồng ý cho tôi dựa dẫm vào cậu."
" Tính khí tôi khó chiều lắm, cậu làm được không ?" Ngụy Kiệt hỏi lại, vẫn cứ để Tần Húc quỳ dưới đất.
" Cậu muốn điều gì, tôi cũng sẽ không từ chối."
Ngụy Kiệt không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, cậu đứng lên chuẩn bị rời khỏi sân tennis, trước khi đi dường như nhớ ra thứ gì đó, cậu mới quay lại bảo với Tần Húc :
" Từ giây phút này, cậu chính là một tên để tôi sai vặt, nhớ rõ thân phận của mình đấy."
•••
" Hự..." Tần Húc bị đấm thẳng vào mặt, đau đớn mà ngã xuống đất.
" Thằng chó này, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-buoc-di-deu-la-em/3315571/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.