" Với sự phân chia giai cấp trong ngôi trường này mấy tên chúng ta là đám hạ đẳng.Cậu chỉ cần tìm một tên không ai dám động vào, để tên đó bảo kê cậu thì mọi thứ sẽ ổn thoả thôi." Dư Huy nói tiếp.
" Cậu nói thì hay lắm, nhưng kiếm đâu ra người như thế, đám có tiền trong trường này đều là lũ không ra gì như nhau." Tuấn Vũ ngắt lời Dư Huy.
" Ý cậu là Ngụy Kiệt sao ?" Tần Húc hỏi ngược lại." Tôi thấy cậu ta không giống với đám khốn kia."
Dư Huy cười lớn, cậu vỗ tay :
" Ping go.Cậu chỉ cần khiến Ngụy Kiệt đồng ý bảo vệ cậu, sẽ không ai dám bắt nạt cậu nữa."
" Không bao giờ." Tần Húc kiên quyết." Sao tôi phải đi cầu xin thằng nhãi ranh kiêu căng đó chứ ?"
Tuy rằng Ngụy Kiệt so với đám con nhà tài phiệt trong trường này không hề giống nhau, cậu không có nhu cầu giao lưu với chúng, cũng chưa từng có những hành động gây khó dễ cho bạn học.Có điều, Tần Húc cũng có lòng tự trọng, để bảo anh đi cầu xin sự bảo vệ của Ngụy Kiệt thì đúng là điều không thể nào tưởng tượng nổi.Tuấn Vũ vỗ vai Tần Húc, anh ta có lẽ cũng không muốn nói ra những điều này :
" Dù tôi không ưa gì tên nhãi đó, nhưng lời Dư Huy nói không sai đâu."
" Bây giờ là năm cuối cấp, chúng ta cần tập trung ôn thi đại học, cậu không thể vì mấy tên đó bắt nạt mà bị ảnh hưởng tâm lý được.Ngụy Kiệt cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-buoc-di-deu-la-em/3315570/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.