Tô Khả Tây yên lặng đối mặt với câu trả lời của Lục Vũ, cô nhướng mày phản bác, "Cái này của cậu gọi là chỉ cho châu quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn (*)."
(*) Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn: chỉ mình muốn làm gì thì làm, ko đếm xỉa đến quyền lợi chính đáng của người khác.
Lục Vũ nghiêng đầu, "Thắp đèn cái gì chứ?"
Tô Khả Tây quơ tay, "Tớ vừa nói muốn hôn cậu mà cậu lại bảo tớ đi ngủ, bây giờ còn thừa dịp cúp điện thì hôn trộm tớ, đây còn không phải châu quan phóng hoả sao?"
Lục Vũ cực kỳ bình tĩnh quay đầu rồi bật mở màn hình điện thoại.
Lúc Tô Khả Tây cho rằng anh không trả lời lại thì cô đột nhiên nghe được tiếng nói của anh, "Tớ nói cậu ngủ thì cậu liền ngủ sao? Cậu sẽ không thò qua à?"
"Sẽ không." Tô Khả Tây ôm cục tức.
Lục Vũ cười lạnh, "Ồ."
Sinh viên đi ra ngoài để xem chuyện gì xảy ra còn chưa trở về, những người khác trong phòng không muốn đợi nên sôi nổi cầm điện thoại mở đèn pin lên.
"Chắc không lên điện nữa rồi, sách mới chỉ đọc có một tí thôi."
"Tớ luôn chơi điện thoại cho đến giờ, vừa mới chuẩn bị đọc sách thì lại cúp điện....."
"Trở về chơi game thôi, cái này không phải là tớ không đọc mà ông trời không muốn cho tớ học mà."
Nếu điện mãi vẫn không lên thì bọn họ cũng không định ở đây đợi.
Tô Khả Tây đứng lên, "Chúng ta về đi."
Lục Vũ đáp, "Ừ."
Trong phòng cơ bản không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-anh-dao/1716389/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.