Bây giờ Tô Khả Tây không có thời gian đi tìm tài nguyên mà chỉ đành bất chấp tất cả.
Dù sao hai người đều là tay mơ, ai cũng không ghét bỏ được ai, nếu Lục Vũ dám ghét bỏ cô thì cô sẽ làm anh không thấy được mặt trời của ngày mai.
Lý Tĩnh lại nhắn tin hỏi thăm, hỏi cô đêm nay thật sự sẽ không quay về sao?
Tô Khả Tây chỉ “Ừ” ngắn gọn rồi để điện thoại trên tủ đầu giường, sau đó cô lại bị đè nặng rơi vào trong chăn.
Giọng nói của cô từ trong chăn truyền ra: “Nặng quá, cậu mau tránh ra.”
Thật ra chả nặng tí nào cả, chắc là Lục Vũ chống người lên nhưng lại làm cô cảm nhận được một loại áp bách mãnh liệt mà thôi.
Tô Khả Tây bị bắt trở mình.
Cô lập tức đối diện với Lục Vũ, sau đó thì cô chớp mắt, trong mắt cô phản chiếu hình ảnh của anh còn có ánh đèn sáng xung quanh.
Đẹp đến mức không thở được.
Trong lúc ý thức mơ hồ thì lòng bàn tay cô được bỏ vào một thứ kéo lực chú ý của cô quay về.
Cô mơ mơ màng màng nói: “Tớ chưa từng trải qua việc này.”
Lục Vũ đè nặng giọng: “Mọi việc đều có lần đầu tiên.”
Tô Khả Tây không có cách nào, chỉ đành đi theo tay anh, lúc cô chạm vào lập tức rút tay về rồi chu miệng: “Cậu không thể tự làm sao?”
Lục Vũ cắn cằm cô: “Không thể.”
Tô Khả Tây chỉ có thể khó khăn tròng vào cho anh, trong lòng cô lập tức nhớ tới nam chính trong bộ tài nguyên vừa xem.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-anh-dao/1716388/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.