Học sinh Tam Trung cũng còn ở lại nhiều.
Đại đa số là ở khu dạy học và sân thể dục chơi điện thoại, dù sao cũng là ngày cuối cùng trước khi được nghỉ.
Vì thế hầu như mọi người ở trường đều nghe thấy.
Tần Thăng như muốn che mặt lại.
Trường hợp này thật không nỡ nhìn thẳng, sao anh Vũ chẳng còn bộ dáng khéo léo của trước kia vậy, đúng là ngốc mà.
Mấy học sinh ở lại cơ bản không nhịn được mà nhìn về phía phát ra âm thanh.
Bản tính con người là thích xem trò vui, đặc biệt là cái câu “Ông đây còn chưa nói chia tay” đầy mùi bát quái, tốp năm tốp ba chụm đầu vào nghị luận.
“Giọng ai thế?”
“Sao tớ nghe giọng này thật quen tai, cảm giác lúc trước đã nghe đâu đó rồi.”
“Đây chắc là vợ chồng nhỏ cãi nhau rồi ồn ào đồi chia tay đây mà? Hay là có việc gì, bị người khác thọc gậy bánh xe sao?”
Khu dạy học lầu 1 đã tụ tập không ít người.
Tần Thăng thở dài đứng bên kia nhìn Lục Vũ mím môi, sau đó duỗi tay tắt cái loa của nam sinh kia để lại.
Bây giờ cũng không thể dùng được.
Vừa nhìn vào, người ở đây đều biết là Lục Vũ nói.
Lại liên hệ với sự việc xảy ra vừa rồi, quả thật rõ ràng nhất định là Trang Nguyệt kia ba phải nói cái gì làm bạn gái của người ta giận dỗi rồi.
Sau đó thì ồn ào đòi chia tay.
Các nữ sinh thật chờ mong màn kế tiếp.
Chia tay là tốt nhất, dựa vào cái gì mà Lục Vũ lại bị nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-anh-dao/1716367/chuong-41-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.