Gần bốn năm cõng vợ đi học, cuối cùng cũng đến ngày thành danh. Tại lễ tốt nghiệp, Mộc Trầm cùng Mộng Cầm đăng kí màn hai vở Giselle. 
Tiết mục là sự kêt nối với bài thi hôm cô cùng anh tham gia giải ‘Tài năng trẻ’. Một kết thúc tuy hơi buồn nhưng minh chứng cho một tình yêu cao thượng. Bằng tình yêu và lòng vị tha, nàng Giselle đã cứu người cô yêu là công tước Albrecht thoát khỏi án tử. 
“Cuộc sống thật mong manh. Nên chúng ta phải biết trân quý những gì mình có.” Cô mân mê gương mặt anh rồi quyết định: “Chúng ta cùng về Mộc quốc.” 
“Về đó, xa rời ánh đèn sân khấu, em có buồn không?” Mộc Trầm biết khát khao của một nghệ sĩ múa. Anh không muốn vì mình mà vợ từ bỏ ước mơ. 
Cô vuốt nhẹ bên sườn mặt nghiêng nghiêng của anh: "Buồn gì? Về đó anh xây cho em ngôi trường dạy múa là được. 
Em sẽ đem tất cả những gì học được về ballet truyền lại cho thế hệ trẻ ở Mộc quốc." 
Mộc Trầm thật không dám tin: “Em lên kế hoạch sẵn cả rồi ư?” 
“Ừm!” 
“Từ khi nào thế?” 
“Từ lúc em hứa cùng anh quay về Mộc quốc.” 
Mộc Trầm niềm vui như nhân đôi khi ba mẹ vợ cũng đồng thuận theo vợ chồng anh trở về. 
“Hai đứa ở đâu, ba mẹ ở đó!” 
“Vậy còn tổ tiên thì sao ạ?” 
“Đưa theo hết!” Ba cô quyết định: “Còn mồ mả ông bà thì tới Tiết Thanh minh, chúng ta cùng đưa lũ nhóc về tảo mộ.” 
Lũ nhóc sao? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-tram-khi-nao-ta-ben-nhau-/3391458/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.