Chương trước
Chương sau
“Cả mấy ngày mệt nhoài, em nghiệm ra: cưới chồng không dễ tí nào!” Mộng Cầm nằm sải tay, sải chân trên chiếc giường lớn.

Anh nghe vợ than liền bật dậy: “Mỏi lắm hả em? Đâu đưa anh mát xa cho nha!”

Nói là làm, Mộc Trầm lấy lọ tinh dầu thoa đều lên hai tay và hai chân vợ. Sau đó giúp cô giải mỏi.

“Ờ…chỗ đó…chỗ đó…đúng rồi…đúng rồi! A! Đau quá! Nhẹ thôi anh…nhẹ thôi!”

Bàn tay anh giảm lực lại xíu rồi làm lại lần hai: “Sao? Như thế này phê hơn chưa em?”

“Ừ! Như vậy là vừa á anh!” Cô nghiêng mặt khen: “Chồng em tuyệt cú mèo!”

Anh cười gian: “Còn có cái khác tuyệt hơn! Em có muốn trải nghiệm luôn không?”

“Bà xã còn chưa có tắm!” Cô lườm anh.

“Vậy…anh bế em đi tắm nha!”

Anh chỉ hỏi cho có lệ. Vì lời vừa dứt, Mộng Cầm còn chưa kịp trả lời, anh đã bế vợ vào nhà tắm.

Mãi lo gội đầu, kì cọ, mát xa cho vợ, anh quên luôn việc phải tắm cho mình. Thế là, sau khi giúp vợ sấy khô mái tóc, anh thủ thỉ vào tai cô: “Em nằm nghỉ ngơi chờ anh nha! Anh tắm nhanh lắm!”

Cô gật đầu, mỉm cười ngọt ngào: “Em chờ!”

Không biết cô quên lời hay do anh tắm lâu? Mà khi Mộc Trầm mang một bụng hí hửng trở về giường, vợ yêu đã ngủ ngon lành.

Mộc Trầm thấy vậy không nỡ làm vợ thức giấc, anh bèn quay vào phòng tắm lần hai. Lần này, anh không tắm nước ấm mà trực tiếp xối bằng nước lạnh. Sau đó, nhẹ nhàng leo lên giường đỡ đầu vợ gối lên cánh tay mình rồi ôm vợ ngủ một giấc thật ngon.

Khi ánh nắng xuyên qua kẽ lá, lọt thẳng qua ô cửa sổ rải vàng lên khuôn mặt hoàn mĩ hai người, ánh sáng của nó chờn vờn lên mắt làm động hai hàng mi đang khép.

Mộng Cầm mở mắt. Đập vào mắt cô là khuôn mặt tuấn tú bất phàm. Một gương mặt mà cô hết lòng yêu. Cô đưa tay chạm lên rồi vẽ lại từng đường nét. Ngón trỏ di chuyển tới đâu, nụ cười trên môi cô kéo dài tới đó.

"Mới sáng em đã gợi tình!

Có phải muốn bù đắp việc động phòng vào lúc này không?" Mộc Trầm vừa nói vừa lật người nằm đè lên cô.

Cô chỉ vào ông Mặt trời len qua ô cửa: "Sáng quá rồi! Đợi tối em bù một thể cho nha!



Chứ ngày đầu về làm dâu mà dậy muộn thật là khó coi."

“Có gì đâu mà khó coi! Có anh bao kê, bao nhiêu chuyện xấu cứ đổ hết lên đầu anh!” Mộc Trầm tranh thủ hôn vợ vài cái hòng nhóm lửa cho vợ.

“Đâu được. Ba mẹ chúng ta đang chờ con dâu, con rể dâng trà nữa đó!”

Ò ha!

Xíu nữa thì anh quên dâng trà cho ba mẹ. Mộc Trầm anh không muốn mất điểm trong mắt nhạc phụ và nhạc mẫu đại nhân.

Anh lẹ làng ngồi dậy, bế vợ đi làm vệ sinh. Rồi nhanh chân đi dâng trà.

Vừa mở cửa đã gặp hai ông thần canh.

“Hí…hí…hí…Mộc hoàng tử chúc mừng anh đã nếm được thịt người!”

Mộc Trầm lúng túng. Mộng Cầm đỏ cả mặt. Anh xô hai tên ôn dịch ra hai bên rồi thản nhiên bế vợ biến lẹ.

Nhất Vệ và Nhị Vệ dễ gì tha. Thấy anh bê người chạy trốn như vậy, hai tên cận vệ càng khoái trêu: "Hoàng tử! Chúng ta là anh em tốt! Đã là anh em tốt thì cần san sẻ chuyện vui cho nhau nghe.

Sao? Anh thấy cảm giác gặm thịt người như thế nào? Có phê hơn gặm chân gà không?"

“Nhất Vệ! Cậu biến thành bà tám khi nào thế?”

“Dạ, từ lúc tôi nghe tiếng thỏ thẻ bay ra từ phòng Thái tử.”

Mộc Trầm cảnh giác: “Tiếng thỏ thẻ gì?”

Nhất Vệ nói nhỏ vào tai anh: “Chính xác là tiếng của Thái tử phi.”

Mộng Cầm liếc Nhất Vệ: “Tôi có thỏ thẻ sao?”

“Dạ có! Chị nói: Chỗ đó…nhẹ thôi anh…em đau!”

Một cái cốc tức thì hạ giá xuống đầu Nhất Vệ kèm theo lời cảnh cáo: “Ăn ở không rình mò nghe bậy nghe bạ! Ngày mai xung quân đi phòng thủ biên giới.”



"Ấy! Đừng mà! Thái tử!

Tôi biết lỗi rồi! Tối nay chỉ nhìn thôi không nghe lén nữa!"

Bọn anh em này chiều quá cũng hóa hư! Anh phải tìm cách phạt chút mới mong nên người.

“Cậu và Nhị Vệ, lần này khỏi theo tôi nữa!” Trước khi rời hoàng cung trở về nhà Mộng Cầm, Mộc Trầm đã hạ lệnh.

Nhất Vệ, Nhị Vệ nghe xong khóc như mưa: “Ấy! Hoàng tử à? Anh Hai à? Tụi em biết lỗi rồi mà, đừng bỏ tụi em ở lại! Anh Hai? Mộc hoàng tử!” Cả hai tên kèm hai bên đi theo nài nỉ.

Mộc Trầm im lặng, sải từng bước chân dài bỏ đi về hướng xe đã đỗ sẵn.

Ba mẹ vợ đại nhân thấy cảnh cả nhà ông sui đưa tiễn mà ai cũng khóc lóc thê thảm. Tự nhiên, hai người già thấy mủi lòng.

“Anh chị sui, thôi đừng khóc nữa ha! Đợi hai con nó học xong, vợ chồng tôi theo chúng về đây ở với anh chị!”

Mộc Vương nghe xong cảm động. Ông ôm lấy ông sui khóc tiếp: “Được vậy thì niềm vui nào bằng. Anh sui nhớ giữ lời nha. Tôi ngày ngày đều chờ mong!”

Ba Mộng Cầm vỗ lên lưng ông sui: “Ừm! Nhất định một nhà sáu người chúng ta sẽ đoàn tụ. Tôi và anh dắt bầy cháu đi chơi.”

Cháu mà một bầy sao?

Mộng Cầm nghe hai ông cha hứa hẹn mà thầm lo, không biết cô có đủ sức để biến thành heo mẹ?

“Em sinh cho anh một tiểu công chúa giống em là đủ rồi!” Mộc Trầm ôm vợ ngồi lên đùi mình nói nhỏ vào tai cô.

“Một đứa con gái cũng được hả?” Cô không tin nên hỏi chồng.

Anh hôn lên môi vợ: “Ừm! Một đứa thôi!”

“Rồi lấy ai kế thừa ngôi vương, hoàng tử?” Bên ngoài có tiếng chõ mỏ vào.

Mộc Trầm quát lên: “Nhất Vệ, có phải tôi tha cho cậu dễ quá rồi không?”

“Dạ, không dám!” Hai thằng cận vệ cười rung cả cỗ xe ngựa.

“Về đó, bốn người các người đi học bằng lái ô tô hết đi!” Ở không rình mò anh ngán mấy ôn thần giữ cửa quá!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.