Mộc Trầm xoay lưng.
“Công chúa?”
“Phải! Là tôi!” Cô gái nhảy đôi cùng chàng bạch y, rút tay ra khỏi tay anh ấy, đi thật chậm về phía Mộc Trầm và Mộng Cầm.
Khi cách hai bước chân, cô ấy dừng lại. Ánh mắt hết đặt vào anh lại nhìn chằm chằm vào Mộng Cầm. Cuối cùng nói: “Tôi đang thắc mắc, không hiểu vì sao một cô gái khoác y phục hỷ của Thái tử phi Hương quốc lại vội vã xuống đây. Bây giờ, gặp chàng thì tôi đã hiểu.”
Cô ấy đến gần Mộng Cầm, cầm lấy tay cô gái người phàm mà anh trai mình yêu đến cuồng dại, nói: "Cho tôi thay mặt anh trai, gửi đến cô ngàn lời xin lỗi.
Anh ấy vì quá yêu cô mà toan tính mọi bước đi. Và nhẫn tâm chia rẽ và sát hại hai người."
Rồi cô ấy quay sang Mộc Trầm: “Tôi xin lỗi chàng Mộc hoàng tử. Vì tôi mà anh và cô ấy phải chịu khổ!”
Nói xong, Hương công chúa toan quỳ gối tạ lỗi với hai người.
“Cô đừng làm vậy!” Mộng Cầm đỡ cô ấy đứng lên: “Mọi chuyện đã qua rồi! Chúng ta hãy quên nó đi. Và bắt đầu cuộc sống mới.”
Hương công chúa đưa tay gạt dòng lệ tràn, mỉm cười nói với Mộng Cầm: “Cô nói đúng! Chúng ta hãy quên hết chuyện đau buồn để vui vẻ sống tiếp.” Rồi cô ấy quay sang chàng bạch y: “Em quyết định rồi! Em sẽ uống nước ‘Dòng sông lãng quên’ để quên đi anh ấy, quên đi tất cả. Vui vẻ sống bên anh!”
“Em nói thật chứ?” Anh chàng bạch y mừng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-tram-khi-nao-ta-ben-nhau-/3391451/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.