Lời anh ta vừa dứt, Mộng Cầm phản bác ngay: “Không! Đó chỉ là suy nghĩ cực đoan của thầy! Mộc Trầm tấm lòng thiện lương, ngay thẳng sẽ chẳng bao giờ hại ai!”
“Em hiểu anh ta quá nhỉ?”
Mộng Cầm giơ bàn tay phải lên: “Ảnh là vị hôn phu của tôi!”
Thấy chiếc nhẫn lấp lánh nơi ngón tay thon mềm, anh ta càng điên tình, hạ lệnh: “Giờ Ngọ ngày mai hỏa thiêu Mộc Trầm!”
Nói xong quay lưng lạnh lùng rời đi.
“Thầy Hàn! Thầy không được đối xử tàn nhẫn với anh ấy như vậy! Thầy Hàn!” Cô hấp tấp chạy theo anh ta.
“Mộng Cầm!” Tại một lối rẽ, Nhất Vệ đưa tay chộp lấy cánh tay cô.
“Nhất Vệ!” Cô bật khóc: “Mau đi cứu Mộc Trầm. Giờ Ngọ ngày mai Thái tử Hương quốc sẽ hỏa thiêu anh ấy!”
Một tin chấn động.
Nhất Vệ thất kinh. Vội vàng nắm tay cô: “Đi! Tôi đưa cô ra khỏi thành trước!”
“Vậy còn Mộc Trầm?”
“Tôi sẽ trở lại cứu hoàng tử!”
“Không! Giờ khắc ‘ngàn cân treo sợi tóc’ này! Chúng ta phải đi cứu anh ấy trước rồi cùng nhau rời khỏi đây!”
“Nhưng hoàng tử hạ lệnh bảo tôi hộ giá cô về nơi an toàn!” Anh không thể làm Mộc Trầm thất vọng: "Cô là người phàm, gươm đao vô tình rủi cô có mệnh hệ gì, hoàng tử chịu không nổi đâu!
Cô cứ nghe tôi! Thời gian rất gấp, cô đừng chần chừ!"
Mộng Cầm cuộn chặt bàn tay, nhìn Nhất Vệ quyết định: “Được! Tôi nghe anh!”
“Chúng ta mau đi thôi!” Anh ôm lấy cánh tay Mộng Cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-tram-khi-nao-ta-ben-nhau-/3391444/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.