Nhất Vệ nháy mắt ra hiệu cho Nhị Vệ. Cả hai xoay lưng rời đi. 
Nhưng lạ không! Chân phải anh ấy tự nhiên bước không được! 
“Mộng Cầm! Cô làm gì vậy?” Nhất Vệ nhìn xuống bàn chân bị vướng, anh ấy giật mình. 
Mộng Cầm hai tay quyết ôm chặt chân Nhất Vệ: “Anh không cho tôi theo. Vậy cứ kéo lê tôi đi! Mộng Cầm tôi, dù còn chút hơi tàn cũng phải gặp được Mộc Trầm!” 
“Cô đang làm chậm trễ thời gian cứu Mộc hoàng tử đó, biết không?” 
“Vậy anh còn chần chờ gì nữa! Chúng ta mau đi thôi!” Nói xong, Mộng Cầm ôm chân Nhất Vệ chặt thêm chút. 
Rút không ra. Thái tử phi Mộc hoàng tử hết lòng cưng chiều, Nhất Vệ nào dám làm mất cọng lông tơ trên người Mộng Cầm. Nên anh ấy đành cúi xuống ôm lấy cô rồi cùng Nhị Về phi thân vút vào không trung hướng về Mộc quốc. 
“Các anh đều là thần tiên?” Cô buộc miệng hỏi. 
Nhất Vệ liếc nhìn cô rồi thở dài nói: “Chúng tôi là phong tinh! Một loài phong hấp thụ khí trời hàng vạn năm hóa thành. Hoàng tử chưa cho cô biết á?” 
“Biết rồi! Nhưng tôi tưởng ảnh nói xạo!” 
Nhất Vệ chợt giảm tốc độ, ái ngại nhìn cô: “Vậy giờ… cô định sao?” 
“Sao sao gì! Ảnh là vị hôn phu của tôi! Dù là ai tôi cũng theo anh ấy!” Cơ duyên này đã định. Tình đã quyện. Ước hẹn đã trao. Thì cô không bao giờ thay đổi. Bằng mọi giá, cô phải cứu anh bình an. 
“Cô tạm thời ở đây! Có tin gì tôi sẽ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-tram-khi-nao-ta-ben-nhau-/3391441/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.