Càng đến gần ngày thi, cường độ luyện tập càng cao. Ngoài thời gian học ở lớp, thời gian còn lại cả hai đều ở phòng tập.
Những lúc như thế này, ngoài âm nhạc, căn phòng chỉ còn nghe tiếng mũi chân di chuyển trên sàn gỗ.
Từng động tác giữ thăng bằng, xoay trên một chân. Cho đến những động tác anh nâng cô nhấc lên tất cả đều nhẹ nhàng, uyển chuyển. Có như vậy mới mong đem đến những hình ảnh đẹp, hoa mỹ trong mắt người xem.
Sau hàng giờ điên cuồng tập luyện. Mộng Cầm kéo tay anh cùng ngồi xuống sàn: "Mình nghỉ chút đi anh?"
"Ừm!"
Có thể thấy cả hai đã thấm mệt. Mồ hôi đổ rất nhiều sau hàng giờ khổ luyện để có từng động tác đẹp.
Anh đưa cho cô chai nước. Lấy chiếc khăn lông lau mồ hôi ướt đẫm trên má, trên trán cho Mộng Cầm. Rồi mới lau cho mình.
Cô cười nắm lấy chiếc khăn: "Để em chăm sóc anh!"
Mộc Trầm buông tay. Nhắm mắt hưởng thụ từng cử chỉ yêu thương mà Mộng Cầm dành cho anh.
Tuy rất đỗi bình thường và dung dị nhưng đối với anh đó là niềm hạnh phúc lớn. Vì hạnh phúc này, anh sẵn lòng đánh đổi tất cả.
Nên dù cơ thể đau nhức, rã rời, mới sáng sớm, Mộc Trầm đã lồm cồm bò dậy.
"Hoàng Tử, trời đang mưa phùn, rất lạnh. Anh ngủ thêm chút nữa đi!" Nhất Vệ trong chiếc chăn ấm làm biếng mở mắt, miệng làu bàu.
"Cậu cứ việc ngủ thêm. Gần đến ngày thi rồi!" Anh đã hứa với Mộng Cầm giúp cô đoạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-tram-khi-nao-ta-ben-nhau-/3391429/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.