Đó là mơ ước, là khao khát cháy bổng của các cặp đôi yêu nhau. Anh và cô cũng thế!
Một chiều gặp gỡ. Một mùa thu bên nhau. Đã sớm khắc sâu cơ duyên trời định.
Mười năm biệt ly. Anh rong ruổi bốn phương tìm kiếm. Đã gặp lại nhau rồi thì lòng khó mà buông.
Làn gió lướt qua khẽ khua cành cây trút lá. Dưới mặt đất, từng đám lá khô cuốn theo chiều gió nghe lao xao, xào xạc.
Đi bên anh, Mộng Cầm đưa tay chỉ vào đám lá rơi bay: "Mộc Trầm, anh xem có đẹp không?"
Anh nhìn theo ngón tay thon, trong tầm mắt là cơn mưa lá. Đẹp đến nao lòng trong nhàn nhạt nắng mai.
Anh ôm lấy bờ vai gầy. Kéo cô sát vào người mình. Rồi cúi đầu hôn lên mái tóc thơm ngát hương hoàng lan, nói một câu: "Cảnh trước mắt có đẹp cũng không đẹp bằng người trong lòng!"
Mộng Cầm mỉm cười. Cô ngước mặt nhìn anh. Đôi mắt màu mật long lanh như viên ngọc quý quyện chặt vào đôi mắt xanh lam đượm tình: "Có thật không?"
"Ừm! Mộng Cầm của anh là đẹp nhất!"
Sáng sớm, lửa tình đã nhen. Một nụ hôn dưới tán cây me tây làm ấm lòng đôi lứa yêu nhau.
Nhất Vệ theo hộ giá, anh ấy không khỏi ngỡ ngàng trước trình độ hôn siêu cấp của hoàng tử nhà mình.
Để ghi lại một bức ảnh đẹp. Vừa làm kỉ niệm những tháng ngày đi theo hoàng tử tán gái, vừa lấy làm bằng chứng để trêu anh ta chút cho bõ công khổ cực, Nhất Vệ lén đưa hai người vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-tram-khi-nao-ta-ben-nhau-/3391428/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.