Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, tin đồn con gái Võ thượng thư đại nhân gây chuyện với Mộc gia. Nửa đêm bị người ta kéo đến đánh cho bay nóc nhà. Mới sáng sớm, ông đã vào triều tấu tội của quận chủ.
Đáng tiếc, hoàng thượng lại phớt lờ chuyện của ông. Cho ông một ít tiền để sửa sang lại phủ đệ. Dù ở trước mặt văn võ bá quan, hoàng thượng cũng thiên vị rõ ràng, khiến ông ta tức muốn hộc máu. Ông nuốt không trôi, ông là binh bộ thượng thư, hoàng thượng lại bênh vực một kẻ lạ mặt mới được phong quận chủ, không nể mặt mũi ông chút nào, trước mặt mọi người chẳng khác nào trò hề.
Tối hôm đó, mấy người Mộc phủ sửa soạn đi yến hội được tổ chức tại hoàng cung. Lê Tần ăn mặc lịch sự, rất tiếc lại làm phu xe đánh ngựa. Anh đứng ở cửa đợi mấy cô nương đi ra.
Ngọc Linh tặng cho Lê Dung bộ đồ màu hồng hôm trước ông chủ tiệm vải tặng cho. Vóc dáng của cô với Thu Thúy khá giống nhau, mặc vào vừa vặn lại xinh đẹp. Mộc thần vận bộ màu xanh lục, thanh thoát như tiên tử. Còn Ngọc Diệp cũng một bộ xanh nhạt hơn, nhìn rất từ tốn. Hôm nay cô đặc biệt đeo sợi dây chuyền mà hôm trước có người lén tặng. Lúc lên xe ngựa Lê Tần đã phát hiện ra, nhìn Ngọc Diệp không chớp mắt, biểu cảm vui vẻ, nét mặt còn trở nên hồng hào.
Hoàng cung xa hoa lộng lẫy. Đèn lồng treo sáng rực, bên đường hoa cỏ thơm ngát đủ màu sắc. Vải lụa kết hình hoa cẩm tú cầu bảy màu treo khắp nơi. Vị công công dẫn đường đưa ba người đi đến nơi diễn ra yến hội, dọc đường người hầu kẻ hạ đi thành hàng, ai cũng ưa nhìn, không khí trang hoàng diễm lệ.
Nhóm người đã nhanh chóng hòa vào yến hội đông đúc, tiếng cười nói khắp nơi. Tam hoàng tử Nguyễn Thuận nhìn thấy Mộc thần, hớn hở chạy đến.
- Mộc tỷ! Mộc tỷ!
Theo tiếng gọi, mọi người đổ ánh nhìn về phía Mộc thần, tán thưởng cô nương đó vô cùng xinh đẹp. Ngọc Linh nghiêng đầu cười.
- Nguyễn Thuận. Yến tiệc này vì ai mà tổ chức?
Người xung quanh cho rằng cô rất to gan, dám gọi thẳng tên hoàng tử. Tuy nhiên Nguyễn Thuận vẫn vui vẻ đáp lời.
- Phụ hoàng muốn ban hôn cho nhị ca. Còn để cho đại ca chọn thái tử phi tương lai đó.
Ngọc Linh gật đầu, cô nói.
- Nguyễn Tích sẽ lấy con gái của nhà thượng thư sao?
Tam hoàng tử lén nhìn Lê Dung đứng bên cạnh, cẩn thận nói rằng.
- Đó là ý chỉ của phụ hoàng, còn nhị ca chỉ thuận theo sắp đặt thôi. Huynh ấy vẫn còn tình cảm với Lê Dung cô nương.
Lê Dung ngại ngùng, kéo tay áo của Ngọc Linh nói rất nhỏ.
- Tiểu thư, em đã không còn tình cảm với nhị hoàng tử nữa rồi. Người đừng lo lắng.
Ngọc Linh quay sang xoa đầu cô, dịu dàng nói.
- Ta sẽ đòi lại công bằng cho em. Người của ta đâu để bị bắt nạt chứ.
Lê Dung nâng tay áo che mặt, đôi mắt long lanh, nhẹ gật đầu một cái.
- Đều nghe theo tiểu thư hết!
Lúc này có mấy người tò mò đến làm quen.
- Tam hoàng tử, cho hỏi vị này là ai?
Người kia cung kính hỏi, Nguyễn Thuận vui vẻ đáp rằng.
- Nàng là quận chủ do hoàng thượng mới sắc phong mấy ngày trước.
Mấy người kia nghe như vậy liền ồ lên, nét mặt dần thay đổi.
- Thì ra là mấy người tác quai tác quái, diệt cả phủ thừa tướng đó sao?
- Hôm qua còn kéo đến đánh cả phủ thượng thư, thật vô pháp vô thiên.
- Tam hoàng tử tốt nhất đừng giao du với những người này.
- Nhìn trông xinh đẹp như vậy, tiếc là độc ác vô cùng.
Nguyễn Thuận tức giận, quát vào mặt đám người đó.
- Quận chủ là bằng hữu của ta. Các ngươi cẩn thận lời nói.
- Tam hoàng tử có phải bị cô ta mê hoặc rồi?
- Sáng hôm nay lúc thượng triều, hoàng thượng cũng bênh cô ta chằm chặp.
- Đúng là hồng nhan họa thủy!
Nguyễn Thuận siết chặt nắm tay, càng tức giận hơn. Ngược lại Mộc thần vẫn thản nhiên như không có chuyện gì.
Lúc này thái tử Nguyễn Du cùng nhị hoàng tử Nguyễn Tích đi đến chỗ họ, cúi người làm lễ.
- Quận chủ!
Đám người xung quanh lập tức im bặt. Nhìn thấy hai vị này trong lòng bọn họ có chút e dè, sau đó tản ra hết.
Thái tử Nguyễn Du ngỏ lời.
- Quận chủ, phụ hoàng mời người đến.
- Được! Ngọc Diệp, Lê Dung, hai em ở lại đây trò chuyện với Nguyễn Thuận đi.
- Dạ! Tiểu thư.
Nguyễn Thuận lo lắng trong lòng, kéo tay thái tử hỏi nhỏ.
- Anh, có chuyện gì quan trọng sao?
Nguyễn Du nhìn nét mặt của cậu, dịu dàng xoa đầu, đáp rằng.
- Yên tâm, phụ hoàng không làm khó Mộc tỷ của đệ đâu.
Nguyễn Thuận liền bĩu môi, ho một tiếng.
- Cái gì mà Mộc tỷ của đệ? Hứ!
Biểu cảm giận dỗi của Nguyễn Thuận giống như một đứa trẻ đáng yêu.
Nguyễn Du đưa Ngọc Linh đi, để lại mấy người họ trò chuyện. Nguyễn Tích nhìn thấy Lê Dung hôm nay vô cùng xinh đẹp, trong lòng đã giao động. Để tránh ồn ào, mấy người liền đi đến hồ sen ngắm trăng, uống trà.
Đường đi có đèn lồng thắp sáng, tốp người tụ tập trò chuyện thành nhóm to nhóm nhỏ. Lê Dung và Ngọc Diệp đi phía trước thưởng thức khung cảnh, Nguyễn Thuận và Nguyễn Tích đi theo phía sau. Cũng chỉ trò chuyện qua lại mấy câu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.