Ngoài trời bỗng nhiên giáng xuống một tia sét chói lóa, chứng minh cho lời thề của Ngọc Diệp. Cô ta vẫn kiên cường nhìn vào mắt Ngọc Linh, Kim Chi đứng ở một bên run rẩy tay chân. Vì cô mà em gái mình chấp nhận đánh đổi tự do, thật sự đáng không?
Mộc thần rốt cuộc thở ra, cười nhẹ, lấy một quả thần đưa cho Ngọc Diệp.
- Được rồi! Đứng lên đi. Ăn quả này vào sẽ như ngươi mong muốn.
Ngọc Diệp lau nước mắt, nhận lấy quả thần, xúc động dập đầu liên tục.
- Đa tạ tiểu thư! Đa tạ tiểu thư!
Cô vội vã đưa cho Kim Chi, nét mặt không giấu nổi vui mừng.
- Tỷ mau ăn đi, nhanh lên!
Kim Chi lại khóc, nhận lấy quả thần ăn ngay. Phút chốc cả người cô biến hóa, cơ thể phát sáng, tu vi lập tức tăng vọt, vết sẹo trên mặt cũng từ từ biến mất. Ngọc Diệp nhìn chị gái, hai mắt long lanh, mang theo tia ấm áp. Cô thật sự rất vui mừng.
Trải qua biến hóa, Kim Chi xúc động ôm lấy Ngọc Diệp.
- Hồi phục rồi! Thật sự hồi phục rồi! Còn tấn cấp lên võ sư cấp 5 nữa.
Ngọc Diệp kinh ngạc, trong lòng giống như nhảy nhót. Hai người quay lại dập đầu với Mộc thần.
- Đa tạ tiểu thư!- Đa tạ Mộc tỷ!
Ngọc Linh cười, bảo hai người họ mau đứng lên. Hai chị em vẫn không ngừng vui mừng.
- Ngọc Diệp, em hiện tại ở cấp bậc nào? Sao chị không thể nhìn ra được?
- Em là tông sư cấp 1. Nhìn không ra là phải.
Kim Chi hai mắt trợn tròn, không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-than-tai-sinh/952943/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.