Chương trước
Chương sau
Cô đi theo hai người họ về tới Mộc gia. Từng bước chân vô cùng nặng nề, tâm can như thiêu đốt. Vừa bước chân vào cửa lớn đã ngã lên người Đại Vỹ ngất đi. Anh thuận tay bế Ngọc Diệp đưa vào một căn phòng phía tây, để cho cô ta yên tĩnh một mình.
Đại Vỹ và Tiểu Hồ kể lại mọi chuyện đã quan sát khi ở Lý phủ. Mọi người nghe xong đều cảm thông ở trong lòng, Ngọc diệp là một cô gái đáng thương, bị chính cha mẹ ruột của mình hất hủi. Sau này tính cách như vậy chả trách được.
Sáng hôm sau, Tiểu Lệ đứng ở trước cửa phòng Mộc thần đi qua đi lại. Lê Dung nhìn thấy cô, bèn hỏi:
- Tiểu Lệ! Có chuyện gì vậy?
- Từ chiều hôm qua tới giờ tiểu thư vẫn chưa ăn gì, em gọi mãi mà không thấy người trả lời.
- Hay là chúng ta vào xem thử đi!
Tiểu Lệ suy nghĩ một lát rồi gật đầu. Hai người mở cửa phòng, rón rén đi vào. Đến gần giường ngủ, họ nhìn thấy bức tượng đá đang ngồi thiền, hình hài y đúc Ngọc Linh, trên đỉnh đầu có một viên bảo ngọc đang phát ra ánh sáng treo lơ lửng.
Lê Dung bị dọa chuẩn bị hét lên, may sao Tiểu Lệ kịp thời bịt miệng cô ta lại, sau đó ra hiệu suỵt suỵt. Lê Dung bình tĩnh, gật đầu đã hiểu, Tiểu Lệ mới buông tay. Hai người nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Tiểu Lệ thắc mắc đi hỏi Tuyết Lang, anh ta cho biết có lẽ Mộc thần đang loại bỏ tạp chất trong cơ thể, nên mới có hiện tượng như vậy.
...
Ngày hôm đó, Tiểu Lệ gọi Thanh Thành, nói lần trước anh có hứa dạy cô tu luyện, bây giờ muốn học ngay. Không chỉ có cô, Đại Vỹ, Lê Tần và Lê Dung cũng muốn học.
Thanh Thành nói ở Mộc phủ quá nhỏ tu luyện không đủ chỗ, còn sợ phá hỏng một vài thứ. Nên yêu cầu bọn họ đi theo anh đến rừng U Minh lịch luyện. Cũng nói trước, không được bỏ cuộc giữa chừng, lần này phải đi một tháng mới cho quay về. Lịch luyện vô cùng gian khổ, nếu ai sợ đau, sợ mệt có thể từ chối ngay bây giờ.
Mỹ Duyên ở dưới nhà bếp nghe họ bàn bạc, cũng muốn thử sức một phen. Mọi sự trong phủ đều gửi gắm dì Lan chăm nom.
Bọn họ hăng hái đồng ý, lúc chuẩn bị đi, Ngọc Diệp xuất hiện nói muốn đi chung với mọi người. Cô không muốn bản thân mình yếu ớt, bị bỏ lại phía sau. Nhìn thấy ánh mắt của Ngọc Diệp kiên cường, Thanh Thành cũng đành chấp nhận cho cô đi theo.
Mộc phủ chỉ còn lại mấy người. Dì Lan trông coi bếp núc, sân nhà. Tuyết Lang và Tiểu Hồ lúc rảnh rỗi sẽ phụ một chút, thời gian đa số đều tu luyện.
Sau vụ việc Mộc gia diệt phủ thừa tướng, tiếng tăm vang xa. Các Vương gia quý tộc đến phủ kết giao, còn mang theo quà cáp lỉnh kỉnh. Nhưng người đến đều bị Tuyết Lang đuổi về, cứ như vậy ngày ngày trôi qua an nhàn.
Đại Vỹ và Tiểu Lệ dẫn mọi người ghé vào thôn nhỏ, thăm lại ngôi nhà cũ. Trưởng thôn nhìn thấy bọn họ thì mừng lắm. Ông bảo người dân thiết đãi một bữa thịnh soạn, sau đó kể chuyện cuộc sống của hai anh em khi vào thành.
Thấy hai đứa trẻ có chỗ ăn chỗ ở, còn được đi học. Ông vui mừng vô cùng, ông nói mọi người yên tâm vào rừng U Minh tu luyện, ông sẽ nhờ người đưa cơm vào. Nhưng họ từ chối, cảm ơn ý tốt của ông.
Mấy ngày liên tiếp, Thanh Thành cho bọn họ tập thể lực, vác vật nặng chạy vòng quanh khu rừng, lúc nào tay và chân cũng buộc đá hoạt động rất khó khăn. Tiếp theo là lặn dưới nước, khi nào nín thở được nửa canh giờ thì mới thành công. Sau đó tập thích ứng với bóng tối, bọn họ bịt mắt, phản ứng với mọi thứ xung quanh, chỉ nghe bằng lỗ tai.
Tiếp đến là nhờ Tiểu Lệ gọi Bạch hổ ra, lúc đầu đánh nhóm, sau đó tách lẻ ra mỗi người phải đánh với nó ít nhất 3 trận.
Ban ngày bọn họ tập luyện, ban đêm bắt thú rừng làm thức ăn. Ngủ ở dưới gốc cây hoặc trèo lên cây tránh thú dữ. Trong nhóm, Ngọc Diệp vô cùng nổi trội. Có lẽ bị đã kích rất nặng từ khi rời khỏi Lý phủ, cho nên bây giờ cô ít nói ít cười, tập luyện cả ngày lẫn đêm, thời gian nghỉ ngơi rất ít.
Mọi người tương trợ lẫn nhau, tình cảm cũng tốt hơn.
Ngày hôm đó, Thanh Thành đưa nhóm người vào trung tâm rừng U Minh, nơi cây đại thụ khổng lồ che bóng mát. Xung quanh đây linh khí nồng đậm, có không ít linh thú tụ tập tu luyện. Tiểu Lệ liền kể cho mọi người nghe lần đầu tiên gặp được tiểu thư chính là ở dưới gốc cây này.
Thanh Thành bảo mọi người nhanh chóng hấp thụ linh khí của thần mộc. Việc này giúp thúc đẩy nâng tu vi rất nhanh. Tiểu Lệ không quên triệu hồi Bạch hổ ra cho nó cùng tu luyện. Vừa nhìn thấy đại thụ tản mác linh khí, Bạch hổ liền cung kính dập đầu rất lâu.
Mấy ngày sau đó bọn họ đều chuyên tâm ngồi dưới bóng cây tu luyện, quên ăn quên ngủ. Linh thú xung quanh cũng không tấn công bọn họ, nếu có con vật nào không hài lòng muốn gây sự. Thì sẽ có một con nai đi ra ngăn cản. Con nai này giống như thủ lĩnh của bọn thú ở đây.
Thanh Thành thường ở trên cành cây cao, lâu lâu lại quan sát động tĩnh một chút.
(bạn đọc hãy tiếp động lực cho mình nhé ?)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.