Kim Chi nghe tiếng gọi, lập tức chạy ra. Nhìn thấy em gái, cô ta không khỏi lo lắng, nhìn em từ trên xuống dưới.
- Ngọc Diệp, em về rồi! Có sao không, người Mộc gia có làm gì em không?
Ngọc Diệp hất tay chị ra, ánh mắt ghét bỏ nói:
- Tỷ mong tôi có chuyện lắm hả? Có phải nghĩ rằng tôi bị giết rồi đúng không? Như vậy mới đúng ý của chị!
Kim Chi lắc đầu, oan ức nói:
- Không có, em bình an chị vui mừng không kịp! Sao có thể ghét bỏ em?
Lý đại nhân lúc này đi ra hỏi:
- Có chuyện gì ồn ào vậy? Ngọc Diệp, không phải ngươi nên ở Mộc gia chịu phạt sao? Còn muốn về đây để kéo chúng ta chịu tội cùng ngươi hay gì?
Ngọc Diệp liền thay đổi sắc mặt, một bộ đáng thương khóc nức nở, túm lấy một góc áo của ông.
- Không phải, con sai rồi! Cha đừng như vậy mà. Người Mộc gia họ tha cho con rồi, nàng ta nể mặt Kim Chi cho nên thả con đi, không truy cứu nữa!
Lý đại nhân do dự, vốn là không tin, ông nhìn Kim Chi xong lại hỏi cô:
- Con nói thật không?
Ngọc Diệp liền giơ ba ngón tay lên trời thề:
- Nếu con nói dối chết không toàn thây!
Lão lý nghe con thề độc, thở dài một cái, sau đó đỡ Ngọc Diệp lên:
- Được rồi, con mau vào nhà đi!
Ngọc Diệp mừng rỡ, lau nước mắt đứng dậy.
- Cảm ơn cha!
Tiểu Hồ và Đại Vỹ đứng từ xa nhìn thấy cảnh này, bọn họ chán ghét ra mặt.
- Nói dối mà thề độc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-than-tai-sinh/952932/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.