Tất cả những hồi ức về Trần Tiết chỉ thoáng qua trong chớp mắt nên trong lúc Hạ Mục Lan không thể kiềm chế rơi vào ký ức, tên cai ngục nhìn cô một cách đầy kỳ lạ.
Bên trong tấm chăn, người đàn ông bẩn tới mức mặt cũng không thể nhìn rõ cố gắng hết sức xoay đầu về phía này, động tác cứng đờ, vừa nhìn đã biết là hắn không thể nhúc nhích được.
Hạ Mục Lan bỗng nhiên tỉnh táo lại, dùng ánh mắt đủ để giết người trừng tên cai ngục: “Các ngươi tra tấn hắn? Các ngươi thế mà dám tra tấn hắn?”
“……. Tiểu nhân, tiểu nhân chỉ là cai ngục thôi mà….” Vẻ mặt tên cai ngục như đưa đám, hoàn toàn không rõ vị đại nhân Tiên Ti này bỗng nhiên sao lại như muốn giết người vậy chứ.
Rõ ràng ngài ấy biết người kia bị hạ ngục mấy tháng đã trải qua những gì rồi mà!
“Tướng…… Tướng quân đại nhân?” Giọng nói thô ráp như bị giấy nhám mài qua phát ra từ bên trong phòng giam.
“Mở cửa cho ta!”
Hạ Mục Lan vỗ một phát vào thanh chắn.
Cai ngục kia đã sớm được chỉ thị bèn vội vàng gỡ chìa khoá từ bên hông xuống, run rẩy mở cửa.
Đợi đến khi Hạ Mục Lan bước vào trong, hắn mới như thấy mãnh hổ vào chuồng, rầm một cái đóng sầm cửa, khoá lại một lần nữa.
Dưới vẻ mặt cắn răng chịu đựng của Trần Tiết, Hạ Mục Lan đi đến bên cạnh ổ rơm mà ngồi xuống. Bởi vì nằm sát mặt đất, lại chỉ phủ mỗi rơm rạ nên khắp nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-lan-vo-huynh-truong/2512087/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.