Tôi thê lương quay đầu lại, Ngọc Bắc Trai chỉ còn là một điểm nhỏtrong mắt, từng là nơi mà tôi dù nằm mơ cũng muốn đến, bây giờ lại không thể quay đầu. Tôi ngồi thẳng dậy, lấy tay lau nước mắt. Tố Huy nhìntôi, không trêu chọc tôi như thường ngày, trái lại còn thở dài một hơinhư ông già, ngâm: “Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu, nhất chủng tương tư,lưỡng xử nhàn sầu, thử tình vô kế khả tiêu trừ, tài hạ mi đầu, khướcthượng tâm đầu.”
(Dịch thơ: Nguyễn Chí Viễn)
Hoa rụng tơi bời nước chảy mau
Một mối tương tư
Hai chốn ưu sầu
Cảnh tình không chỗ để tiêu trừ
Vừa nhíu mày chau
Lại quặn lòng đau
Hả? Tôi ngừng tay lau nước mắt, đây là bài Nhất tiễn mai của Lý Thanh Chiếu mà, tôi đã chép lại trong cuốn Hoa Tây thi tập quyển một, tại sao thằng nhóc này lại biết?
“Sao cậu lại biết bài Nhất tiễn mai này?”
“Sao vậy? Lần trước bọn hái hoa tặc tới náo loạn, gia không ra ngoài được, mỗi ngày tôi đều nghe thấy gia ngẩn ngơ đọc mấy lời này, nghenhiều tới mức lỗ tai cũng mọc kén luôn rồi.”
“Tam gia biết được bài từ này từ đâu vậy?”
Tố Huy rốt cục cũng phát hiện mình nói hớ, cậu ta nhìn tôi, ấp únghồi lâu. Nói thật, tôi cũng không lạ lùng việc Nguyên Phi Bạch từ Tốngnhị ca mà biết được tình cảm giữa tôi và Nguyên Phi Giác, nhưng anh takhông chỉ biết thời gian địa điểm cụ thể tôi cùng Nguyên Phi Giác hẹngặp mà ngay cả những bài từ trong tập thơ tôi tặng Nguyên Phi Giác cũngbiết. Vậy nên, ngày đó Bích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-can-hoa-tay-nguyet-cam-tu/82045/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.