Mặt trời dần ngả về tây, cả thế giới đắm chìm trong ánh nắng đỏ rựcrỡ. Về tới Tây Phong Uyển, tôi nhảy xuống xe, trong lòng vẫn vui sướngnhư say trong gió xuân tháng ba. Tố Huy mặt đầy mụn nước căm hận nói:“Cô cứ chờ nghe Tam gia trách phạt đi!”
Tôi nắm chặt một con búp bê bằng vải. Trước khi đi, Nguyên Phi Giácđã vội vàng móc ra đưa cho tôi, hắn nói, đám thiếu niên kia đều nói bộdạng búp bê này rất giống tôi, ngay cả Bích Oánh cũng bảo giống nên mớimua về tặng tôi
Búp bê vải cũng có một bím tóc dày sau lưng giống tôi, ngay lúc tôivô cùng mừng rỡ nhận lấy thì hắn khẽ thì thầm vào tai: “Phải vạn phầncẩn thận với Nguyên Phi Bạch.”
Trong lúc tôi hỏi hắn một loạt vấn đề quan trọng, giả dụ như đôi mắtcủa hắn có giống trí thông minh, lúc tốt lúc tệ không? Hắn đã yêu tôi từ lúc nào? Hắn của biết bộ dáng tôi thế nào không? Khi nào thì gạt tôi,lúc nào thì nói thật.
Tiếc là, sau đó hắn lại trịnh trọng nói với tôi rằng: “Mộc Cẩn ngoan, về sau nếu nàng muốn nhìn cơ thể của đàn ông thì nhìn ta là được rồi,nhất quyết không được đi nhìn trộm người khác, nha?”
Vì vậy, thời khắc cực kỳ lãng mạn đã bị phá vỡ như thế. Tôi ngẩnngười đứng đó, nghiêm túc suy nghĩ xem liệu có phải chỉ số IQ của hắnlại hỗn loạn rồi không, hay là đang muốn trêu chọc tôi? Song, hắn lậptức biến lời nói thành hành động, cởi hết áo, để lộ ra cơ bụng cùng cơngực khỏe đẹp, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-can-hoa-tay-nguyet-cam-tu/3279271/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.