“Mộc nha đầu, Mộc nha đầu, mau dậy đi, trời sáng bảnh mắt rồi.”
Giọng nói như vịt đực của Tố Huy kéo tôi từ trong mộng đẹp ra, tôi mơ màng mở mắt, ôi, gà vừa mới gáy thôi mà!
Đáng ghét! Tôi chậm rãi đứng dậy, chậm rãi vào nhà xí, chậm rãi mặc quần áo, chậm rãi…
Tố Huy rốt cuộc không nhìn nổi nữa, vọt tới giúp tôi mặc quần áo, hắt một ít nước lên coi như là rửa mặt, vừa lầm bầm oán hận vừa kéo tôi như xách một cây cải trắng chạy tới sân luyện võ.
Trước đài là một con mèo Ba Tư phong thái tuyệt thế, à không, một anh chàng đẹp trai phong thái tuyệt thế, toàn thân vận áo trắng như tuyết,đang ngồi trên xe lăn, ánh mắt lạnh lùng mà trầm tĩnh nhìn tôi: “Cô lạitới trễ, Mộc Cẩn, hôm nay luyện thêm hai canh giờ.”
Tôi hoàn toàn tỉnh táo lại: “Chào Tam gia! Chào Hàn tiên sinh.”
Ông già râu dài bên cạnh Nguyên Phi Bạch rất lễ độ mỉm cười gật đầu với tôi.
Từ lần gặp nạn được cứu về đó, tôi và Nguyên PhiBạch trở lại Tây Phong Uyển đã gần hai tháng. Khi đó, tôi hôn mê hồi lâu thì có một vị hiệp khách thần bí tự xưng là “Nam nhân”(1) tới cứu chúng tôi, sau đó lại phóng tín hiệu báo cho Hàn Tu Trúc. Vềsau tôi mới biết, hiệp khách kia là Trương Đức Mậu dịch dung. Tôi bắtđầu thấy hoài nghi, người này chắc không chỉ là một ca sĩ ưu tú mà cònlà một nhân vật nổi tiếng trong giang hồ. Tôi bèn hỏi ông ta trên gianghồ có danh hiệu là gì, ông ta cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-can-hoa-tay-nguyet-cam-tu/82042/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.