Hơn một tháng sau, vết thương của tôi đã lành hẳn. Công việc bây giờcũng rất nhẹ nhàng, phải nói là vô cùng nhẹ nhàng thậm chí so với lờinói của Hàn Tu Trúc còn dễ hơn, chỉ cần trông coi vườn, chăm sóc hoa cỏ, còn nấu nước làm cơm là công việc của Tạ tam nương, là người mới đến,tôi dĩ nhiên không thể tranh đoạt với người cũ.
Thường ngày tôi làm việc ở Hoán y phòng tuy có hơi khổ cực nhưng bêncạnh lại có thêm Bích Oánh, cả đám nha đầu túm tụm tán dóc với nhau, kểchuyện Đông gia thế này, Tây gia thế kia, một ngày trôi qua thật nhanh,bây giờ nhàn hạ thế này lại có chút khó chịu. Tôi muốn đi thăm Bích Oánh nhưng Nguyên Phi Bạch cứ luôn nhàn nhạt nói rằng, bây giờ phu nhân cònchưa lên kinh, nếu cô ra khỏi viện thì ta khó giữ được cái mạng này chocô.
Ngoài dự đoán của tôi, Nguyên Phi Bạch và Hàn Tu Trúc đều bận bịu hơn so với bất kể người nào trong uyển, mỗi ngày lại gặp gỡ hết tướng lĩnhnày đến phụ tá kia, trong đám đó, có người thì quang minh chính đại mang thiếp tới xin gặp, có kẻ lại nhân lúc đêm tối để gặp mặt.
Sáng tinh mơ gà gáy, Nguyên Phi Bạch và Hàn Tu Trúc đều thức dậy kiểm tra võ công của Tạ Tố Huy, qua giờ cơm tối, Nguyên Phi Bạch liền ngồiđọc sách. Thông thường tôi sẽ được yêu cầu đứng đó mài mực, còn Tạ tamnương thì ngồi một bên thêu thùa may vá. Hình như Hàn Tu Trúc rất hàilòng với việc học võ công của Tạ Tố Huy thế nhưng bạn học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-can-hoa-tay-nguyet-cam-tu/82040/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.