Ngày hôm sau, tôi vẫn cười đùa gây gổ với Tố Huy như bình thường, giả vờ như hoàn toàn tin tưởng mình đã về tới Tây Phong uyển, đoạn ký ức đáng sợ đó chỉ là một giấc mộng. Tôi muốn tìm hiểu một chút từ Nguyên Phi Bạch nhưng đám người Hàn Tu Trúc và Tạ Tam nương luôn dùng một đống lý do kín kẽ để ngăn chặn thỉnh cầu của tôi. Tôi chỉ có thể nhân lúc ăn cơm chiều, nêu đề nghị với Nguyên Phi Bạch. Gần đây thường xuyên gặp ác mộng, tôi muốn nhờ Lỗ tiên sinh làm một món trang sức bằng bạc để tránh tà. Nguyên Phi Bạch lạnh mặt đồng ý, tôi lại thầm mắng trong lòng, ngươi đóng không giống gì cả.
Tôi tới phòng của Lỗ Nguyên. Ông đang loay hoay bên một đống bản vẽ, thấy tôi đi vào liền bắt chuyện: “Tú Lan, châm trà.”
Nữ tử đi tới. Tôi cố ý làm bắn nước trà nóng lên tay nàng sau đó vội vàng xin lỗi, song nàng ta giống như chẳng có việc gì, vẫn cười tươi như hoa. Tôi lia mắt nhìn sang thấy Lỗ Nguyên nhíu mày nhưng không nói gì.
Tôi nói ra mục đích tới, Lỗ Nguyên đồng ý ngay, nói rằng: “Chờ việc của ta ở Ám khố nhàn rỗi hơn một chút, ta sẽ làm cho cô nương một chiếc vòng bạc ngay.”
Tôi cười hỏi: “Ám khố?”
Lỗ Nguyên gật đầu đáp: “Gần đây, Bạch Tam gia có đọc một quyển sách cổ. Ngài ấy nói muốn dựng một tòa Ám khố dưới lòng Tây Phong uyển như trong sách cổ có viết.” Khóe miệng Lỗ Nguyên bỗng run lên, đang định nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-can-hoa-tay-nguyet-cam-tu/3279314/quyen-3-chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.