Nhìn vì sao băng xẹt qua trên bầu trời đêm, tôi thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng có thể thuận lợi báo thù, cùng Cẩm Tú rời khỏi Nguyên gia này.Nếu thật sự báo được thù, cùng Cẩm Tú rời khỏi Nguyên gia, tôi còn có thể gặp lại Phi Giác không? Nhớ tới Phi Giác, lòng lại đau xót khôngthôi.
Lỗ Nguyên vốn đứng một bên, hưng phấn nhìn tôi giới thiệu chiếc nỏbỗng im lặng nhìn Cẩm Tú. Dường như đang thấy ác quỷ, khuôn mặt bị bỏngkia hơi vặn vẹo, ông ta nhảy tới giữa sân, vươn tay run run chỉ vào CẩmTú, hô lớn: “Ngươi… Ngươi… Ngươi là con ác quỷ có đôi mắt tím ấy, chínhngươi… đã giết một trăm hai mươi ba mạng người ở Lỗ gia thôn chúng ta,chính ngươi đã lệnh cho thuộc hạ giết hết phụ nữ trong thôn, ngay cả đứa trẻ còn nằm nôi cũng không tha, con quỷ này, mau tới nạp mạng đi…” Dứtlời liền xông về phía Cẩm Tú.
Việc này thực sự nằm ngoài ý liệu của mọi người, Kiều Vạn lập tứctung một cước đá Lỗ Nguyên ngã lăn, ra tay như điện, điểm liên tiếp mười ba huyệt đạo trên người ông ta, cười lạnh: “Tên đầy tớ dơ bẩn như ngươi mà cũng dám chạm vào Cẩm cô nương? Nói mau, là ai sai ngươi tới đây ámsát?”
Lỗ Nguyên nằm trên mặt đất, miệng hộc bọt máu, đôi mắt nhìn chằm chằm Cẩm Tú: “Là ngươi, con ác ma mắt tím đó, dù ngươi có hóa thành tro tacũng nhận ra.”
Vẻ mặt Cẩm Tú không đổi, vừa chậm rãi uống rượu, cười nhạt: “Ông nóita là hung thủ giết cả nhà ông, vậy ông nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-can-hoa-tay-nguyet-cam-tu/3279276/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.