“Đồ điên!” Viên Vũ về đến nhà vẫn chưa hết giận, đạp đổ cả thùng rác. 
Sau vài phút, cô cam chịu cầm chổi quét dọn, trong đầu cô chỉ toàn là khuôn mặt của Hàng Dục, nhưng cô phải thừa nhận rằng Hàng Dục nói đúng, cô thật sự muốn đăng ký thi phát thanh viên vào năm cấp ba. 
Nhưng như vậy thì sao, ước mơ thời niên thiếu bị hiện thực phá vỡ, chỉ còn lại khả năng sinh tồn.  
Hiện tại cô cảm thấy đủ để sinh tồn trong xã hội này đã rất tốt rồi, những ước mơ gì đó chỉ tồn tại trong suy nghĩ mà thôi. 
Tin nhắn của Trần Luật gửi đến, bảo cô ngày mai tăng ca. 
Viên Vũ rất muốn trả lời: Có được tăng lương gấp ba không? 
Nhưng cô không thể, chỉ có thể rụt đầu giống như đà điểu, còn phải trả lời nhiệt tình: 【 Vâng ạ! 】 
Trượt xuống dưới, Trì Hiểu Lôi gửi tin nhắn hỏi cô tuần sau có đi họp lớp cấp ba không, cô cau mày gõ hai chữ: 【 không đi. 】 
Trì Hiểu Lôi trả lời rất nhanh: 【 bạn trai cậu đi mà cậu không đi? 】 
Viên Vũ hít sâu một hơi, gõ mấy chữ: 【 không tăng ca thì tớ đi. 】 
【 hôm nay có người trở về lớp chúng ta, đi dạo một vòng, còn gửi ảnh nữa, để tớ gửi cho cậu. 】 Ngay sau đó Trì Hiểu Lôi gửi mấy bức ảnh. 
Viên Vũ ấn vào, cô vẫn nhận ra chỗ ngồi của mình, trong lòng không khỏi có chút xúc động, dường như thời gian trôi qua quá nhanh, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-uoc/2766812/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.