Viên Vũ ngủ không ngon, cả đêm mơ mười mấy giấc mơ, ban đầu mơ về Kỷ Văn Bác, sau đó không biết vì sao mà khuôn mặt của Hàng Dục thường xuyên xuất hiện. Khi tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, Viên Vũ giống như bị doạ mà bật dậy, cô sờ trán, tay ướt đẫm mồ hôi.
Thay quần áo, kéo rèm, rửa mặt đánh răng, thay dép, cô uể oải xách túi rác xuống lầu.
Mặc dù không muốn ăn nhưng cô vẫn mua bữa sáng, xe buýt thường đồng đúc có vẻ thoáng mát hơn vào chủ nhật hôm nay, cô quẹt thẻ để lên xe, dựa đầu vào cửa sổ, thẫn thờ nhìn ra ngoài.
Cảm giác mệt mỏi khó tả khiến cô ngạt thở, sau khi xuống xe, cô cố gắng ưỡn ngực, nặn ra một nụ cười rồi bước vào toà nhà.
Trong công ty luật ngoại trừ cô ra thì không một bóng người.
Cô đợi nửa tiếng mới nhìn thấy Trần Luật bình tĩnh đến muộn, đối phương đang nghe điện thoại, không một lời xin lỗi cô, trực tiếp ném chiếc cặp đựng tài liệu trong tay vào trong lòng ngực cô, trước khi đi vào cửa thì yêu cầu: “Một ly cà phê.”
Viên Vũ há miệng, muốn nói tôi không phải phục vụ, tôi không phải người giúp việc của anh, tại sao tôi phải pha cà phê cho anh. Nhưng Trần Luật không cho cô cơ hội mở miệng, liền nhấc chân đi vào trong phòng, bóng lưng cách cô càng ngày càng xa, hơi thở của cô nghẹn ở cổ họng, không thể động đậy, khiến bản thân nghẹn đến mức bực mình.
Sau khi pha cà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-uoc/2766810/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.