Yến Kinh Nhiên nói rất chậm, cho nên khi lọt vào lỗ tai của Thẩm Vụ Bắc lại nghe có vẻ rất nghiêm túc.
"Em..."
Cô hé mở môi, trong đầu như có hai người đang cự lộn, một người nói với cô "Ân Đồ nói rất đúng, mày mà thành đôi với anh ấy trong cái trạng thái như thế này, thì chỉ tổ hại anh ấy thôi.", còn người còn lại thì nói "Sau nhiều năm như vậy, người mà mày muốn có nhất cuối cùng cũng đã tỏ tình với mày, còn gì có thể quan trọng hơn anh ấy được."
Thẩm Vụ Bắc trả lời không được.
Nhất là, cô làm sao để nói với hắn, lý do năm đó rời khỏi thành phố A, lựa chọn Tô Thành, lựa chọn Vườn Bạc Hà làm nơi làm lại từ đầu.
Trầm mặc hồi lâu.
Đôi mắt sáng như tuyết của Yến Kinh Nhiên dần dần tối đi, hắn mím môi, cười tự giễu một tiếng: "Anh thấy anh cũng đâu đến nổi tệ đến vậy đâu chứ? Nhưng sao lúc này đứng trước mặt nhóc, lại trở nên kém cỏi như vậy?"
Hắn từ từ buông tay của Thẩm Vụ Bắc ra.
Yến Kinh Nhiên nghĩ, nếu như bây giờ Thẩm Vụ Bắc đẩy hắn ra, hắn liền không muốn liền hòa với cô cả đời.
Hắn không cho phép một trái tim chân thành như vậy bị người lặp đi lặp lại mà chà đạp, khinh thường, dù người đó có là Thẩm Vụ Bắc đi nữa.
May mà giây tiếp theo, tay hắn bị người níu lại.
Hốc mắt của thiếu nữ hơi đỏ, đôi mắt đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-uoc-nam-omega-nha-ben/2723097/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.