Tô Thành nói rằng ngày mai sẽ rời đi, nhưng khi Đồ Du Du còn đang say ngủ, trời còn chưa sáng thì hắn đã rời giường nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị đến sân bay rồi. Nhìn tới người bản thân mình yêu nhất an ổn ngủ như vậy, Tô Thành đúng là không nỡ rời xa, nếu như chuyện lần này không nguy hiểm hắn nhất định sẽ ôm cậu đi cùng, chị là nếu như lần này lại mang cậu đi thì không được.
Tô Thành cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán của Đồ Du Du rồi thở nhẹ một hơi, xoay người chậm rãi rời khỏi, cẩn thận đóng lại cửa bước xuống dưới lầu. Hiện tại đã là 2 giờ sáng, thời tiết bên ngoài cũng vẫn còn rất lạnh, Tô Thành chỉ đơn giản mặc trang phục thường ngày như mọi khi, một chiếc áo măng tô dáng dài cũng một chiếc áo len cao cổ mỏng. Triệu quản gia đứng ở phía dưới khẽ cúi người:
"Tô thiếu, bên ngoài đã chuẩn bị sẵn xe"
Tô Thành gật đầu đi về chỗ Triệu quả gia nhắc nhở vài câu rồi mới rời đi:
"Ở nhà giúp tôi chăm sóc em ấy thật tốt, có chuyện gì phải gọi điện báo cho tôi ngay, còn có tôi cũng đã bố trí người đi cùng em ấy lúc ra ngoài"
Triệu quản gia chậm rãi trả lời:
"Tôi đã hiểu rồi, Tô thiếu đi bảo trọng"
Tô Thành gật đầu rồi xoay người rời đi... đến khi bóng dáng kia chìm sâu vào trong bóng tối không còn nhìn rõ ràng thứ gì nữa thì Triệu quản gia mới đóng cửa lại trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-em-ay-cung-vo-dung/2495103/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.