Tô Thành không đi xuống dưới quầy lễ tân mà trực tiếp ném bó hoa kia ở một góc, không quá khó để hắn biết được cách liên lạc với Vu Phóng như thế nào, chỉ vài phút sau đó một tin nhắn liền được gửi tới điện thoại của hắn, phía trong chỉ vẻn vẹn vài con số. Tô Thành không do dự nhấn vào số điện thoại kia, điện thoại rất nhanh được kết nối, đầu dây bên kia cũng có giọng nam đáp lại:
"Ai vậy?"
Tô Thành trầm giọng, ngữ điệu trong giọng nói so với băng của nam cực còn muốn lạnh lẽo hơn:
"Mày thật sự muốn thách thức tao sao?"
Ở bên này Vu Phóng đang ngồi thoải mái ở trên ghế phó giám đốc, vừa mới rồi nhìn thấy số điện thoại lạ gọi tới hắn cũng đã đoán được ra là Tô Thành. Tô Thành càng tức giận thì Vu Phóng sẽ càng thật vui vẻ, hai mươi mấy năm nay vẫn chưa một lần được cùng Tô Thành đối đầu như vậy, hiện tại hắn đã có mọi thứ của Tô Thành trước đây, hắn cũng muốn cho Tô Thành nếm trải cảm giác cái gì là đè đầu cưỡi cổ mà trước đây hắn phải chịu:
"Như thế nào, có phải em ấy nhận được món quà của tao thì rất vui vẻ hay không?"
Tô Thành im lặng, đối với sự khiêu khích này của Vu Phóng căn bản sẽ không tác động được đến hắn quá nhiều, nếu như hắn chỉ vì vài câu nói kia của Vu Phóng đã muốn tức giận mất kiềm chế như vậy mấy năm nay sống trong hắc đạo mạng của hắn đã không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-em-ay-cung-vo-dung/2495092/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.