Tô Thành vốn là định nói cho Đồ Du Du biết sự thật, nhưng khi bắt gặp ánh mắt đơn thuần kia của cậu liền muốn nuốt lại những lời chuẩn bị nói ra, Đồ Du Du đợi thật lâu không thấy Tô Thành nói cái gì cả liền nhíu mày đưa gương mặt của mình sát tới gương mặt hắn:"Anh có sao không?"
Tô Thành mỉm cười lắc đầu:
"Nghe nói ở đây có cơm chiên Dương Châu ăn rất được"
Đồ Du Du chuyển hướng nhìn xuống cuốn thực đơn, thật nghiêm túc mà đánh giá một lượt:
"Như vậy gọi cơm chiên Dương Châu nha"
Tô Thành ngồi ở đối diện nhìn chằm chằm Đồ Du Du, hắn thật sự không muốn phá vỡ đi sự bình yên này, chỉ có điều Vu Phóng không chỉ suýt chút nữa đã cướp đi người quan trong nhất đối với hắn, hơn nữa Bạch Bắc Hải còn nói nếu như không phải lần đó Vu Phóng đột nhiên tới bệnh viện tìm Bạch Trấn Quân thì ông cũng không ra đi nhanh như thế.Ngày hôm đó Tô Thành rất trầm mặc, Đồ Du Du lúc quay đầu sang đều có thể tùy ý nhìn thấy được hàng lông mày của hắn đang nhíu chặt lại với nhau, chỉ có điều hiện tại có Tô Đồ Lang Quân ở chỗ này nên cậu cũng không tiện hỏi hắn. Đêm ấy Tô Thành ra ngoài ban công hút thuốc, hắn tuy rằng có hút thuốc nhưng nếu như bình thường khi có mặt Đồ Du Du hắn sẽ không hút, hôm nay chính là ngoại lệ của hắn. Nhiệt độ về đêm xuống thấp, so với ban ngày lạnh hơn rất nhiều, ánh đèn điện ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-em-ay-cung-vo-dung/2495091/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.