Có sức khỏe lại có kỹ thuật, hai yếu tố này thật sự khiến cho Đồ Du Du cả đêm chỉ muốn ngất đến bất tỉnh nhân sự cho xong nhưng đáng tiếc Tô Thành lại không cho cậu toại nguyện. Sáng ngày hôm sau Đồ Du Du một thân lốm đốm toàn là nhưng dấu vết của tên xấu xa nào đó kia để lại nằm bẹp ở trên giường, chuyến bay cất cánh đến Thượng Hải là 9 giờ 30 phút, hai người phải đến sớm hơn một tiếng để làm thủ tục, Đồ Du Du biết chuyện này nhưng vẫn không sao đưa tay nhấc chân dậy nổi, lúc cậu mở mắt ra liền phát hiện Tô Thành mang khuôn mặt tươi cười nhìn cậu chăm chú. Đồ Du Du trong lòng thầm tức giận, bĩu môi quay mặt sang chỗ khác, Tô Thành ngồi ở bên cạnh khẽ gọi cậu:
"Bảo bối, đến giờ dậy rồi"
Buổi tối hôm trước thì liên miệng trêu chọc gọi cậu là bé ngoan, đến sáng ngày hôm nay lại gọi cậu là bảo bối, Đồ Du Du đối với danh xưng nào cũng muốn xấu hổ ngượng chín mặt, hậm hực mắng hắn:
"Anh có thôi đi không, còn như vậy nữa em sẽ không để ý đến anh"
Tô Thành luồn tay vào trong chăn chuẩn xác nắm lấy eo của Đồ Du Du nâng cậu dậy:
"Mau dậy thôi, em còn muốn nằm sẽ muộn mất chuyến bay"
Đồ Du Du cả người xụi lơ, cho dù là lúc làm hay là lúc làm xong rồi thì cậu vẫn vô lực vì bị tên nào đó kia tối hôm qua cả một quá trình dài không chịu buông tha cho cậu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-em-ay-cung-vo-dung/2495056/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.