Chương trước
Chương sau
Bị người khác nói bản thân là một bộ dáng văn nhã bại hoại không giống thầy giáo, Đồ Du Du phản ứng đầu tiên chính là cúi đầu nhìn xuống mình một lượt, kế đó thật là gấp gáp mà chỉnh trang lại quần áo trên người, cuối cùng nhận ra được một điều rằng học sinh Tô kia thật sự là không biết tôn trọng giáo viên gì cả, dù gì thì hắn cũng nhỏ hơn cậu những bốn tuổi sao có thể thản nhiên mà buông ra lời lẽ kia được:

"Học sinh Tô, tôi chỗ nào thì không giống thầy giáo chứ, ngược lại cậu vốn là học sinh lại giống như một tên lưu manh vậy"

Tô Thành trước nay chưa từng bình thường khi đối diện với một người lớn tiếng với hắn, ngược lại hiện tại trong đôi mắt chim ưng hẹp dài kia còn có tia hứng thú cùng Đồ Du Du nói chuyện:

"Toàn thân đều không giống"

Đồ Du Du bị lời lẽ thản nhiên kia của Tô Thành làm cho cứng họng, cậu lại mất tự nhiên đưa tay chỉnh lại áo sơ mi một chút, đẩy gọng kính trắng nghiêm trang một chút, tay phải siết chặt cặp da một chút, cuối cùng hắng giọng một chút nói thế này:

"Học sinh Tô, cậu là học sinh lớp nào lại không biết phép tắc như vậy, tôi sẽ đến trao đổi với giáo viên chủ nhiệm của cậu"

Trước giờ vẫn chưa có ai thoải mái mà nói chuyện qua lại với Tô Thành như vậy, cho dù là đám bạn thân của hắn cũng có lúc kiêng kỵ ít nhiều. Giống như là một chất xúc tác kỳ diệu xuất hiện trong cuộc sống của Tô Thành, có một Đồ Du Du mới mẻ trước nay chưa từng giống ai dám lớn giọng nói chuyện với hắn, việc này khiến cho Tô Thành dễ dàng nảy sinh hứng thú mà cùng nhau nói chuyện nhiều hơn với cậu:

"Đồ Du Du, tôi là Tô Thành"

Tô Thành giọng nói trầm thấp từ tính, một lời nói ra liền rõ ràng vô cùng, ngay cả ngữ điệu cũng thật là hiển nhiên, giống như câu nói hắn nói với cậu rằng cậu không giống thầy giáo, hiện tại liền có thể ngay lập tức không coi cậu là thầy giáo rồi:

"Học sinh Tô, tôi không muốn ở đây đôi co với cậu, đến giờ vào lớp rồi mọi người đừng tụ tập ở chỗ này nữa"

Đồ Du Du không cần đợi Tô Thành đồng ý đã nhanh chóng mở cánh cửa kia mà vội vã rời đi, thật ra thì không phải cậu vô cùng tức giận không muốn nói chuyện với Tô Thành mà là cậu căn bản không nói lại hắn, nếu như cứ đứng ở chỗ này dây dưa với hắn không biết chừng còn bị hắn cho ăn một gậy trọng thương, vừa mới rồi nam sinh tóc đỏ kia bị hắn đấm một phát hình như cũng gãy một cái răng rồi.

Đồ Du Du rời đi, Tô Thành cũng không còn lý do gì ở lại, đám nam sinh lưu manh kia nãy giờ luôn căng như dây đàn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Tô Thành trước nay vẫn luôn khó gặp mặt, một khi chạm mặt người khác thì chính là đi tìm người đó đánh cho một trận, chẳng biết là do một trong số những nam sinh chỗ này đắc tội hắn hay là do thầy giáo mới chuyển tới kia cùng hắn có quen biết mà lại trùng hợp gặp hắn ở chỗ này, ngẫm đi ngẫm lại Tô Thành là vì Đồ Du Du mà vung tay đánh người cho nên trường hợp thứ hai kia có khả năng xảy ra nhiều hơn, nhưng mà nghe qua cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người bọn họ thì hai người bọn họ cũng đâu có quen biết gì từ trước.

Vào lớp học, Trần Lập Sách liền mang chuyện này kể cho Vu Phóng nghe, Vu Phóng nghe xong cũng có một chút bất ngờ nhưng không có nói gì cả. Trường quốc tế Vương Phủ có hai hỗn thế đại ma vương, một là Vu Phóng, một là Tô Thành, có điều hai tính cách của hai người lại có điểm khác biệt, Vu Phóng có vẻ bề ngoài ấm áp giống như ánh bình minh, nếu như không phải hắn mỗi lần đánh nhau liền trở thành máu lạnh điên cuồng thì người trong trường cũng sẽ không mang hắn đặt chung ở vị trí hỗn thế đại ma vương kia giống Tô Thành. Nếu như Vu Phóng dương quang ấm áp, thì Tô Thành chính là lưu manh liều mạng, hắn cho dù cười hay không cười, cho dù gương mặt không có biểu cảm hay có biểu cảm thì nữ sinh trong trường cũng là si mê vẻ lưu manh này của hắn, có lẽ đúng như người ta nói đàn ông không xấu thì phụ nữ không yêu.

Tô Thành và Vu Phóng không bao giờ nói chuyện với nhau, có lẽ là bởi vì trong một ngôi trường sẽ không tồn tại cùng lúc hai vương tử, cho dù là vậy nhưng xem bọn họ dường như là không có thù oán gì cả, chỉ đơn giản là không muốn ở chung một chỗ với nhau mà thôi.

Đồ Du Du kết thúc tiết học là lúc 9 giờ sáng, thời gian còn lại chính là lúc cậu đi chuyển đồ đạc đến ký túc xá. Mao Nho Nhạc khá bất ngờ khi nhận được mong muốn muốn tiếp tục ở đây công tác của Đồ Du Du, lại còn muốn ngay ngày hôm nay chuyển chỗ ở, Mao Nho Nhạc nhìn Đồ Du Du một lượt không có gì khuyết thiếu thì càng bất ngờ hơn, anh ta còn đặc biệt hỏi một câu thế này:

"Hôm nay không có ai gây khó dễ cho cậu chứ?"

Đồ Du Du không có ý định kể cho Mao Nho Nhạc chuyện cậu bị đám nam sinh lưu manh trong lớp kéo vào phòng vệ sinh suýt thì bị đánh, sau đó lại có một Tô Thành nhảy ra đánh người, còn nói cậu bại hoại không giống thầy giáo, thế cho nên Đồ Du Du liền lắc đầu:

"Mọi chuyện đều ổn cả"

Đồ Du Du tiếp nhận chìa khóa phòng 310, phòng ở dành cho giáo viên thừa rất nhiều, đa số giáo viên được vào dạy học trong ngôi trường này đều là người trong gia đình có điều kiện cho nên không đăng ký ở lại khu nhà ở dành cho giáo viên, tính đi tính lại khu nhà ba tầng này cũng chỉ có chưa đến hai mươi giáo viên ở lại. Khu nhà ở giáo viên còn đẹp hơn cả phòng trọ trước đây của cậu, phòng tuy rằng không lớn nhưng lại đầy đủ tiện nghi, nhà bếp xây theo cấu trúc mở có thể nhìn thẳng ra phòng khách, phòng vệ sinh được xây riêng biệt, bên trong còn có buồng tắm bằng kính trong suốt nhìn vô cùng hiện đại. Phòng ngủ có một chiếc tủ ba buồng làm bằng gỗ màu trắng, cửa sổ lớn treo rèm xanh in hình mây trắng, Đồ Du Du kéo rèm sang một bên ngay lập tức liền thấy được quang cảnh sân trường bên dưới.

Trường quốc tế Vương Phủ vốn dĩ rất đẹp, đa số khắp nơi đều trồng cây xanh, một khoảng sân trường rộng lớn lúc này vắng bóng người vì học sinh vẫn còn đang trong tiết học. Đồ Du Du cảm giác giống như có người nào đó đang quan sát mình, cúi đầu nhìn tới phía một góc sân trường có một nam sinh ăn mặc giống như lưu manh cá biệt đứng ở trong gió, vạt áo học sinh của hắn bởi vì chỉ khoác bên ngoài không cài khuy mà cũng khẽ tung bay. Khung cảnh đẹp, người cũng đẹp, nam sinh tuyệt mỹ gương mặt hoàn hảo giống như được nghệ nhân điêu khắc ra đang nhìn chằm chằm về phía này, Đồ Du Du trong giây phút tự động cảm thấy sống lưng lạnh buốt, vốn tưởng rằng là mà hoa mắt rồi nhưng mà người ở dưới sân trường kia lại nâng bước tiến về phía này, Đồ Du Du hoảng hốt vội vội vàng vàng xoay người bước vào trong, một lần nữa mang cả cửa sổ cùng rèm kia kéo kín lại.

Đồ Du Du khẽ lắc lắc đầu, cậu mang đồ đạc trong thùng bỏ ra ngoài chuẩn bị sắp xếp lại mọi thứ, khi đang xếp quần áo vào tủ thì bên ngoài có tiếng chuông cửa truyền tới, Đồ Du Du tạm đặt quần áo xuống giường rồi bước nhanh ra ngoài mở cửa. Đồ Du Du tưởng rằng là người quản lý khu nhà ở này đến nói cậu ký một vài giấy tờ bàn giao, nhưng người đứng ngoài cửa lúc này lại là người ở dưới sân trường nhìn cậu vừa rồi, ngẩn người vài giây Đô Du Du liền nhận ra rằng mình phải hỏi đối phương:

"Có chuyện gì sao?"

Đối phương ăn mặc tùy ý, áo đồng phục vốn nên cài khuy cẩn thận lúc này liền lười biếng khoác ở bên ngoài, mái tóc undercut hợp thời càng làm cho hắn giống như một nam người mẫu trên bìa tạp chí, không nghĩ tới mặc đồng phục học sinh không chỉnh tề cũng có thể có được phong thái nam thần như vậy:

"Đến xem chỗ ở thế nào"

Đồ Du Du nhíu mày nhìn chằm chằm Tô Thành, nam sinh này rốt cuộc là muốn cái gì đây, muốn cậu tự động nộp đơn xin thôi việc thì nói thẳng ra là được cứ vòng vo mãi:

"Này học sinh Tô, tôi là thầy giáo đấy, cậu ăn nói cho lễ phép vào. Cậu có phải là muốn tôi rời khỏi trường hay không, nếu là muốn tôi rời khỏi trường thì đừng tốn công vô ích nữa, tôi sẽ không rời đi đâu"

Tô Thành nhếch khóe môi, lưu manh thì ngay cả đến cái nhếch môi kia cũng lưu manh vô cùng:

"Tôi đến xem chỗ này có thích hợp hay không, sau này tính toán học thêm ở chỗ này, lần trước nói đợi ký hợp đồng, lúc tôi nói người đưa hợp đồng tới liền không tìm thấy thầy đâu"

Đồ Du Du trước tiên là giật mình một chút, sau đó nghĩ lại cảm thấy nên cảnh giác với Tô Thành, đám cậu ấm trong trường Vương Phủ này không có ai là có ý tốt cả, hơn nữa cậu còn chính mắt nhìn thấy hắn vừa rồi ở trong phòng vệ sinh đánh cậu nam sinh tóc đỏ kia khủng bố đến thế nào:

"Bây giờ vẫn còn đang trong giờ học, cậu đáng lý ra nên ở trong lớp mới đúng"

Tô Thành thản nhiên đẩy Đồ Du Du sang một bên rồi chậm rãi bước vào trong, mọi hành động đều vô cùng tự nhiên giống như là đang ở nhà mình vậy. Đồ Du Du có điểm bực bội bước đi phía sau Tô Thành mà hỏi:

"Này, cậu định làm gì thế?"

Tô Thành đi về phía phòng ngủ, ánh mắt nhìn tới đống quần áo ở trên giường đang đợi treo vào tủ một lượt, sau đó lại đi về phía cửa sổ mở rèm sang hai bên rồi đứng ở vị trí vừa rồi Đồ Du Du đứng nhìn xuống dưới, hắn muốn xác định xem vừa mới rồi là Đồ Du Du đã nhìn thấy hắn mà cố tình xoay người vào hay là cậu không nhìn thấy. Đồ Du Du khó hiểu đứng bên cạnh Tô Thành hơi hơi lớn tiếng một chút:

"Học sinh Tô, tôi đang hỏi cậu đấy, cậu đến đây làm gì?"

Tô Thành đột nhiên quay sang bên cạnh nhìn Đồ Du Du, trong ánh mắt chim ưng hẹp dài kia có tia không được hài lòng:

"Vừa rồi tại sao lại đóng cửa?"

Tô Thành giống như một vương tử, hắn giống một vương tử không phải chỉ là vì vẻ bề ngoài, mà còn ngay cả đến ngữ điệu cho đến khí độ từ con người hắn phát ra đều cường đại bá đạo như nhau. Lấy một người không quen không biết, lại còn là học sinh của mình, đáng lý ra Tô Thành không nên hỏi Đồ Du Du như vậy, đáng lý ra Đô Du Du phải ý thức ngay được việc này mà không cần quan tâm đến câu hỏi vô lý kia của hắn, nhưng lúc này Đồ Du Du lại ấp úng mãi không thôi. Tô Thành thấy đối phương không trả lời thì có điểm thiếu kiên nhẫn hỏi thêm:

"Không nhìn thấy tôi ở dưới đó hay sao?"

Đồ Du Du cái miệng nhanh hơn cả suy nghĩ đã đáp thế này:

"Không!"

Nói xong mới phát hiện ra mình rốt cuộc tại vì sao phải nói dối, cứ việc nói rằng đây là phòng của cậu, cậu thích đóng cửa thì đóng, thích mở cửa thì mở không liên quan gì tới hắn cả là được rồi.

Tô Thành nhìn chằm chằm Đồ Du Du, Đồ Du Du lúc này không mang kính trắng nữa, đôi mắt to đen linh động có tia gấp gáp mất tự nhiên, nhưng mà sự gấp gáp mất tự nhiên này hẳn là vì hắn, bởi vì hắn phát hiện ra trong đôi con ngươi kia chỉ có duy nhất hình ảnh của hắn thu nhỏ khiến cho hắn thật sự rất hài lòng. Gương mặt của Đồ Du Du có một điểm đặt biệt, lúc trước có thể là do đứng quá xa, hoặc có thể là do khi hắn gặp cậu là lúc cậu luôn mang một cặp kính cận, cho nên hắn cho đến bây giờ mới nhận ra được rằng cậu có một lệ chí nho nhỏ ngay dưới khóe mắt trái. Đồ Du Du thuộc dạng thư sinh hơi gầy, chiều cao cũng thấp hơn hắn, lúc này cùng hắn nói chuyện lại phải hơi nhọc một chút mà ngẩng đầu lên, nhưng mà cậu ngẩng đầu lên như thế lại có thể khiến cho hắn nhìn thấy được từng đường nét nhu hòa từ cằm kéo xuống đến cần cổ, yết hầu mềm mại chỉ hơi hiện lên một chút, nếu như không để ý kỹ căn bản là sẽ không nhận ra được.

Đồ Du Du bỗng nhiên cảm thấy thật mất tự nhiên, mỗi lần đối diện với Tô Thành là y như rằng hắn cứ im lặng chăm chú quan sát cậu như thế, cậu cũng không biết hắn rốt cuộc có ý muốn gì, cũng chẳng biết được hắn có bị ngốc hoặc là thỉnh thoảng gặp chứng chậm phản ứng hay không, cậu chỉ biết là hắn cứ nhìn cậu như vậy khiến cho cậu rất là không thoải mái, trong phút chốc bị tên bệnh này làm cho luống cuống không biết nên làm sao:

"Này, nếu như không còn chuyện gì nữa thì cậu về lớp mà học đi"

Tô Thành đáy mắt có ý cười khẽ nhếch môi gọi tên của người đối diện:

"Đồ Du Du"

Đồ Du Du nhíu mày tức giận:

"Học sinh Tô, tôi là thầy giáo, không được gọi thẳng tên của tôi ra như thế"

Tô Thành nhàn nhạt đáp lời:

"Nếu như muốn là một thầy giáo yên ổn thì đối với tôi lễ phép một chút đi"

Nói rồi Tô Thành lại xoay người tỏ ý muốn rời khỏi phòng ngủ đi thăm quan chỗ khác trong căn phòng, Đồ Du Du nghe thấy lời nói kia liền cảm thấy mình giống như là bị Tô Thành sỉ nhục, cho dù hắn có giàu thì đã sao chứ, có giàu cũng là gia đình hắn giàu, hắn rốt cuộc còn không biết thể diện mà uy hiếp cậu:

"Này, học sinh Tô ý cậu là sao chứ, cậu uy hiếp tôi hả?"

Tô Thành tùy ý ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách:

"Vậy thầy có muốn yên ổn hay không, nếu không mỗi ngày thầy đến lớp liền sẽ bị đám học sinh kia gây khó dễ"

Đồ Du Du im lặng, Tô Thành khẽ cười nhẹ rồi nói tiếp:

"Rất là đơn giản thôi, ở trường không có chỗ ngủ thoải mái cho tôi, lúc nào tôi muốn ngủ liền sẽ đến đây ngủ, đến giờ tan học sẽ tự động ra về, thỉnh thoảng muốn ăn cái gì đó thì thầy đi mua cho tôi là được, tôi đảm bảo sau này sẽ không có ai gây khó dễ cho thầy nữa"

Thật ra thì Đồ Du Du rất là thích chỗ làm việc này, bởi vì mức lương khá là cao, lại có nhà dành cho giáo viên không tốn tiền mấy, hôm nay tiếp xúc với đám học sinh trong trường rồi liền cảm thấy đám cậu ấm cô chiêu kia là khó đối phó nhất, bọn họ dường như không có khái niệm nể mặt thầy giáo gì cả, nếu như không có biện pháp giải quyết không sớm thì muộn cậu cũng bị đám ngựa hoang kia quấy nhiễu đến không làm được việc. Đồ Du Du nhìn Tô Thành, ngoài việc biết hắn tên Tô Thành ra thì cậu không hề biết gì về hắn nữa cả, chỉ biết được lưu manh hôm nay kéo cậu vào nhà vệ sinh có vẻ như rất sợ hắn, nhưng mà đám lưu manh đó sợ hắn không có nghĩa là cả trường này đều sợ hắn, hắn cũng chẳng có gì lấy làm đảm bảo cả thế cho nên Đồ Du Du liền hỏi thế này:

"Cậu lấy gì là đảm bảo chứ, học sinh trong trường này đều rất ngông cuồng"

Tô Thành tựa lưng vào ghế sô pha, mang hai chân vắt chéo đặt ở trên bàn, bộ dạng lưu manh bá đạo đáp:

"Đồ Du Du, người ngông cuồng nhất trường này đang ngồi ở trước mặt thầy rồi".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.