Bàn tay kia xương cốt rõ ràng, đốt ngón tay tinh tế, phảng phất như được điêu khắc tỉ mỉ.
Lê Sơ ngẩn ngơ ngước mắt nhìn anh, không biết anh muốn làm gì.
Tay kia Phó Tự Trì khoác áo khoác tây trang, thản nhiên nói: “Tôi đưa em về.”
Lê Sơ muốn từ chối, nhưng không dám mở miệng chọc giận anh.
Rơi vào đường cùng, đành phải gật đầu.
Số 1 Giang Loan cách vườn hoa Đức Dương nơi Lê Sơ ở không tính là quá xa, nhưng bởi vì trời mưa đường trơn, cũng thể không chạy quá nhanh, ước chừng nửa giờ sau, xe dừng ở cửa tiểu khu rách nát.
Kiểu xe Bentley lộ ra vẻ xa hoa khiêm tốn, không hợp với tiểu khu cũ kỹ, chỉ cần dừng ở trên con đường này cũng có thể coi là nhục nhã đối với chiếc xe này.
Buổi tối mưa rào ngừng lại, hiện tại chỉ tí tách rơi xuống mưa bụi.
Lê Sơ nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi nhíu mày, cô cởi dây an toàn, nói: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Phó Tự Trì một tay cầm tay lái, nghiêng đầu nhìn cô, “Lại đây.”
Khuôn mặt trắng sứ của người phụ nữ ngẩn ra, đón nhận ánh mắt của người đàn ông.
Cô chậm rãi đến gần, tim đập loạn không ngừng.
Khoảnh khắc khuôn mặt Phó Tự Trì phóng to trong con ngươi cô, cô theo bản năng trốn về phía sau, lại bị một bàn tay đè lên cổ sau.
Trong xoang mũi tràn ngập mùi thuốc lá nồng đậm, mùi vị ngọt ngào kích thích làm cho cô khó có thể thừa nhận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-doc-chiem-nang/3483266/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.