Chương trước
Chương sau
Khi âm thanh ra khỏi miệng, giống như tơ lụa xé rách.

Người hầu vội vàng dừng công việc trong tay lại, “Quần áo tôi mang đi giặt.”

Lê Sơ: “Có thể phiền dì đưa cho tôi không? Lát nữa tôi sẽ về.”

Người hầu vừa định gật đầu ánh mắt lơ đãng nhìn về phía sau Lê Sơ, trong nháy mắt ngơ ngẩn.

Lê Sơ thuận theo tầm mắt bà xoay người, bất ngờ không kịp đề phòng đụng vào mắt anh.

Trong đôi mắt thâm thúy kia lãnh đạm không nhìn thấy một chút ánh sáng.

“Đi lấy.” Giọng Phó Tự Trì không chút tình cảm, giống như một cỗ máy lạnh lẽo.

Người hầu gật đầu đồng ý, rời khỏi phòng bếp đi lấy quần áo.

Lê Sơ đứng ở cửa, không nhúc nhích bước chân, cô cách Phó Tự Trì không gần nhưng vẫn ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh.

Trong trí nhớ của cô, Phó Tự Trì thời đại học chưa bao giờ hút thuốc.

Cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, có lẽ là áp lực khi gây dựng sự nghiệp quá lớn, mớᎥ có thể dùng nicotine bình ổn nội tâm.

Chẳng qua những thứ này cũng không phải là chuyện cô nên quan tâm.

Phó Tự Trì ngưng mắt nhìn về phía cô, từng bước từng bước đi về hướng Lê Sơ đang đứng.

Lê Sơ nuốt cổ họng đau nhức, bước chân rón rén hai cái, sống lưng đơn bạc của cô gần như dán sát vào tường.

Cô sợ sự gần gũi của anh.

“Phó ... Phó tổng.” Nhỏ giọng gọi đối phương.

Phó Tự Trì nhíu mày, vẻ mặt có vẻ không vui, “Gọi tôi là A Tự.”

“A Tự.” Lê Sơ nhu thuận gọi một tiếng, giọng nói vừa khàn vừa run.

Tiếp theo, cô lại hỏi: “Làm sao... Làm sao vậy?

Sắc mặt Phó Tự Trì cũng không tốt hơn, anh nắm tay cô gái, lấy từ trong túi ra một tấm thẻ đen đặt lên, “Hạn mức tối đa là mười triệu, mật mã là sinh nhật em.”

Tay Lê Sơ không nhịn được run rẩy: “Không cần nhiều như vậy, tôi chỉ cần năm triệu là được rồi.

Năm triệu đối với cô mà nói đã là con số trên trời, khó có thể với tới, càng không nói đến mười triệu.

Chỉ là nghe đến con số này cũng cảm thấy hoảng sợ.

Phó Tự Trì cười như không nhìn cô, “Nếu như tôi nhận lại tấm thẻ này, em sẽ không lấy được một xu nào.”

Lê Sơ biết anh không nói đùa, vội nắm chặt thẻ đen trong tay, “Cảm ơn, tôi sẽ nghĩ cách trả lại cho anh.”

Cô chỉ lấy năm trăm vạn đi trả nợ, số tiền còn lại trong thẻ cô sẽ không động, về phần lợi tức, cô cũng sẽ hết sức gom góp trả lại cho anh.

Phó Tự Trì căn bản không quan tâm chút tiền ấy, môi anh nhếch lên, đối diện với ánh mắt đong đưa của người phụ nữ, trong lời nói lạnh lùng cay nghiệt: “Tiền cũng không phải không có, nhớ kỹ thân phận của mình.”

Lê Sơ rũ mắt, nhìn về phía gạch đá cẩm thạch trắng sứ, gạch trơn bóng mơ hồ phản chiếu bóng dáng của cô, giống như một đoàn giấy Tuyên Thành trắng noãn nhuộm màu mực.

“Ngài yên tâm, ta sẽ nhớ kỹ trong lòng.”

Khuất nhục trở thành tình nhân của anh như thế, cô làm sao có thể quên, chỉ sợ là cả đời này cô cũng không thể rửa sạch cái mác tình nhân khắc sâu trong lòng cô.

Người hầu rất nhanh lập tức cầm quần áo tới, còn chu đáo dùng túi bọc lại.

Lê Sơ nhận xong lập tức nói tiếng cảm ơn.

Cô cẩn thận nhìn Phó Tự Trì một cái, “Phó…”

Phó Tự Trì khẽ nhướng mí mắt.

Lê Sơ lập tức sửa lại: “A Tự, tôi về trước đây.”

“Ừm.”

Dưới ánh mắt chăm chú của Phó Tự Trì, Lê Sơ đi đến cửa ra vào, cô mang giày cao gót của mình vào, không nhìn đối phương nữa.

Ánh mắt rơi vào trên người cô vô cùng căng thẳng, khiến cả người cô khó chịu.

Cô nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ họng khô khốc, muốn đẩy cửa ra ngoài, tay đóng cửa lại bị người ta nắm chặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.