Khi âm thanh ra khỏi miệng, giống như tơ lụa xé rách.
Người hầu vội vàng dừng công việc trong tay lại, “Quần áo tôi mang đi giặt.”
Lê Sơ: “Có thể phiền dì đưa cho tôi không? Lát nữa tôi sẽ về.”
Người hầu vừa định gật đầu ánh mắt lơ đãng nhìn về phía sau Lê Sơ, trong nháy mắt ngơ ngẩn.
Lê Sơ thuận theo tầm mắt bà xoay người, bất ngờ không kịp đề phòng đụng vào mắt anh.
Trong đôi mắt thâm thúy kia lãnh đạm không nhìn thấy một chút ánh sáng.
“Đi lấy.” Giọng Phó Tự Trì không chút tình cảm, giống như một cỗ máy lạnh lẽo.
Người hầu gật đầu đồng ý, rời khỏi phòng bếp đi lấy quần áo.
Lê Sơ đứng ở cửa, không nhúc nhích bước chân, cô cách Phó Tự Trì không gần nhưng vẫn ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh.
Trong trí nhớ của cô, Phó Tự Trì thời đại học chưa bao giờ hút thuốc.
Cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, có lẽ là áp lực khi gây dựng sự nghiệp quá lớn, mớᎥ có thể dùng nicotine bình ổn nội tâm.
Chẳng qua những thứ này cũng không phải là chuyện cô nên quan tâm.
Phó Tự Trì ngưng mắt nhìn về phía cô, từng bước từng bước đi về hướng Lê Sơ đang đứng.
Lê Sơ nuốt cổ họng đau nhức, bước chân rón rén hai cái, sống lưng đơn bạc của cô gần như dán sát vào tường.
Cô sợ sự gần gũi của anh.
“Phó ... Phó tổng.” Nhỏ giọng gọi đối phương.
Phó Tự Trì nhíu mày, vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-doc-chiem-nang/3483265/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.