Cô và Hạ Minh Châu đã chia tay, một chút hạnh phúc cuối cùng cô cũng không nắm bắt được.
Cô còn có gì đáng để Phó Tự Trì quan tâm.
“Năm trăm vạn, em dùng cái gì để đổi?” Giọng nói âm trầm của Phó Tự Trì đột nhiên vang lên.
Ánh mắt vốn đã chết lặng của người phụ nữ lại ám trầm vài phần.
Cô ấy có thể có thứ gì đó để trao đổi.
Ngay cả tài nghệ vẽ tranh sơn dầu cô vẫn lấy làm kiêu ngạo, ở trong mắt người đàn ông này chỉ sợ cũng là không đáng một đồng.
Dù sao, chỉ cần một câu nói, anh có thể khiến cho Triển lãm tranh Turing hủy bỏ vị trí của cô.
Đầu càng thêm choáng váng, Lê Sơ cố gắng chống đỡ không để mình ngã xuống, cô đối diện với tầm mắt của người đàn ông, không hề lùi bước: “Phó tổng, ngài muốn tôi dùng cái gì để đổi?”
Người phụ nữ ngồi quỳ trên thảm, thân hình cô nhỏ bé đơn bạc, dễ vỡ như thủy tinh trong tủ trưng bày.
Trên người cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu sâm banh, lúc nói chuyện, ngực cũng phập phồng theo.
Bộ dạng này của cô, đối với người đàn ông mà nói, không khác gì hấp dẫn trí mạng.
Phó Tự Trì nhớ tới lúc ôm người phụ nữ trở về, cô ngoan ngoãn chôn trong lòng anh, giống như con mèo chờ chủ nhân trấn an.
Hoàn toàn không quật cường như bây giờ, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Nhưng Lê Sơ như vậy, khiến anh càng không muốn buông tay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-doc-chiem-nang/3483261/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.