Hạ Minh Châu: “Tiểu Sơ, em làm sao vậy?”
“Em một mực dặn dò anh, một mực nói về sau, nhưng những lời em nói kia lại không hề đề cập tới chính em.”
“Tiểu Sơ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lê Sơ gắp một miếng sườn bỏ vào trong bát của Hạ Minh Châu, ngón tay cô tinh tế trắng nõn như hành tây, làn da mỏng mà trong suốt, mơ hồ có thể thấy được mạch máu màu xanh tím.
Cô không trả lời Hạ Minh Châu, mà tự mình nói: “Anh thích ăn sườn của nhà hàng này nhất, ăn nhiều một chút.”
Người đàn ông không động đũa.
Lê Sơ mắt nhìn anh, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc so với trong trí nhớ không sai chút nào, chỉ là giữa hai đầu lông mày có thêm một tia lo lắng.
Cô nhớ lại ngày mớᎥ ở bên anh, tuyết lớn bay tán loạn, vạn vật trên thế gian đều yên tĩnh, suối phun trong trường học đã sớm kết thành tầng băng thật dày, bông tuyết rơi trên băng, trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.
Bọn họ đi ngang qua bên cạnh hồ, gió bắc gào thét, che khuất tầm mắt, một giây sau, trên cổ truyền đến xúc cảm ấm áp, nơi vốn trống trải quấn một chiếc khăn quàng cổ màu đen.
Cô nhớ rõ ngày đó vẻ mặt của anh cũng giống như hôm nay.
Ba năm, anh chưa từng thay đổi.
Lê Sơ từng mơ ước về tương lai với anh, bọn họ sẽ bình bình đạm đạm sống qua ngày, thấu hiểu lẫn nhau, ủng hộ lẫn nhau, nắm chặt tay đối phương, cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-doc-chiem-nang/3483256/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.