Hai ngày nay nhìn mẹ lại tiều tụy không ít, Lê Sơ nhìn thấy nóng lòng, nhưng cũng không có biện pháp.
Nếu không tìm thấy người lừa gạt thì số tiền kia cũng chỉ có thể do cha trả lại.
Tình hình gia đình họ căn bản không thể hoàn trả một khoản tiền lớn như vậy.
Ban ngày cô cũng liên lạc với rất nhiều người, nhưng đều không thể mượn được.
So với những thứ này, sự bức bách của cha mẹ Hạ càng khiến cô không thở nổi.
Ước chừng là quá mức mệt nhọc, không bao lâu cô lập tức ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại trời đã sáng choang.
Phùng Ngọc Dung mang bữa sáng tới, để Lê Sơ an tâm ăn điểm tâm, bà đỡ Lê Diệu Tường đi toilet rửa mặt.
Lê Sơ ăn hai miếng lập tức ăn không vô, chỉ cảm thấy ngực buồn bực vô cùng.
Cô mở điện thoại, lật xem tin nhắn.
Ngày hôm qua Hạ Minh Châu gọi cho cô mấy cuộc điện thoại, nhưng cô cũng không nhận, chỉ trả lời một câu: [ Đang bận. ]
Sáng sớm, Hạ Minh Châu lại gửi tin nhắn: “Tiểu Sơ, em ở quê mọi chuyện đều tốt chứ? Khi nào thì về?”
Trong mắt Lê Sơ hiện lên một tia đau đớn, cô mím môi, trả lời: “Tất cả đều tốt, ngày mai sẽ về.”
Đã không còn thời gian để kéo dài nữa.
Sự uy hiếp của Phó Tự Trì, thỉnh cầu của cha mẹ Hạ gia, áp lực nặng̝ nề giống như núi lớn đè lên bờ vai yếu ớt của cô.
Mà cô, không thể không cắn răng, gắt gao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-doc-chiem-nang/3483253/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.