Thấy tin nhắn Lê Sơ gửi tới, Phó Tự Trì cũng không tức giận, ngược lại khóe miệng tự nhiên cong lên, đáy mắt cũng tràn ra ý cười.
Trước mắt tựa hồ xuất hiện khuôn mặt tươi đẹp của Lê Sơ, trên khuôn mặt to bằng bàn tay ẩn chứa sự tức giận, nhưng cô quá hiền lành, cho dù là tức giận cũng chỉ là nhìu chặt đôi mày thanh tú, không có một chút khí thế.
Sẽ chỉ làm cho người ta nhịn không được muốn cô hơn.
Có thể vây cô ở bên cạnh mình, đê tiện một chút thì thế nào, thị phi đúng sai không phải cũng là do người thắng viết sao.
Đánh rắn đánh bảy tấc, bảy tấc của Lê Sơ chính là Hạ Minh Châu.
Nghĩ vậy, ý cười trong đáy mắt Phó Tự Trì dần mất đi.
Nắm bắt nhược điểm của Lê Sơ là có thể ép cô đi vào khuôn khổ, nhưng nhược điểm của cô là Hạ Minh Châu lại khiến Phó Tự Trì vô cùng phiền não.
Phó Tự Trì cười lạnh một tiếng, không nhanh không chậm gửi tin nhắn.
[ Lê Sơ, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, chỉ cần tôi nói một câu, cậu ta sẽ không có chỗ đứng trong nghề này.]
[ Tôi muốn cái gì, em rất rõ ràng.]
[ Đừng để tôi chờ lâu.]
Lê Sơ nhìn tin nhắn trên màn hình, đáy mắt đen tối đỏ lên, tơ máu nhuộm trắng mắt, như muốn khóc ra máu.
Cô hoàn toàn không biết xe đã đến nơi dừng lại từ lúc nào.
Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu đánh giá Lê Sơ, thấy dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-doc-chiem-nang/3483233/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.