Chương trước
Chương sau
Thấy tin nhắn Lê Sơ gửi tới, Phó Tự Trì cũng không tức giận, ngược lại khóe miệng tự nhiên cong lên, đáy mắt cũng tràn ra ý cười.

Trước mắt tựa hồ xuất hiện khuôn mặt tươi đẹp của Lê Sơ, trên khuôn mặt to bằng bàn tay ẩn chứa sự tức giận, nhưng cô quá hiền lành, cho dù là tức giận cũng chỉ là nhìu chặt đôi mày thanh tú, không có một chút khí thế.

Sẽ chỉ làm cho người ta nhịn không được muốn cô hơn.

Có thể vây cô ở bên cạnh mình, đê tiện một chút thì thế nào, thị phi đúng sai không phải cũng là do người thắng viết sao.

Đánh rắn đánh bảy tấc, bảy tấc của Lê Sơ chính là Hạ Minh Châu.

Nghĩ vậy, ý cười trong đáy mắt Phó Tự Trì dần mất đi.

Nắm bắt nhược điểm của Lê Sơ là có thể ép cô đi vào khuôn khổ, nhưng nhược điểm của cô là Hạ Minh Châu lại khiến Phó Tự Trì vô cùng phiền não.

Phó Tự Trì cười lạnh một tiếng, không nhanh không chậm gửi tin nhắn.

[ Lê Sơ, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, chỉ cần tôi nói một câu, cậu ta sẽ không có chỗ đứng trong nghề này.]

[ Tôi muốn cái gì, em rất rõ ràng.]

[ Đừng để tôi chờ lâu.]

Lê Sơ nhìn tin nhắn trên màn hình, đáy mắt đen tối đỏ lên, tơ máu nhuộm trắng mắt, như muốn khóc ra máu.

Cô hoàn toàn không biết xe đã đến nơi dừng lại từ lúc nào.

Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu đánh giá Lê Sơ, thấy dung nhan cô xinh đẹp, không khỏi nhìn thêm vài lần, vừa nhìn lại càng không rời mắt được.

Người phụ nữ này so với những nữ minh tinh nổi tiếng khác dung mạo càng xuất chúng hơn. Một khuôn mặt nhu mì đa tình, khí chất lại dịu dàng xuất trần, hai loại cảm giác vốn tương khắc lại hợp nhất ở trên người cô càng tăng thêm sức mạnh.

Lê Sơ chớp chớp mi mắt, lấy lại tinh thần, vội vàng tính tiền xuống xe.

Đứng trước cửa nhà Hạ Minh Châu, Lê Sơ bấm chuông cửa.

Tiếng chuông cửa dừng lại, Lê Sơ lại đợi rất lâu cũng không thấy người đi ra.

Cô lại nhấn chuông cửa một lần nữa.

Sau vài tiếng, cửa rốt cục mở ra.

Đập vào mắt chính là thần thái mệt mỏi của người đàn ông, góc hàm dưới râu mọc lởm chởm, đôi mắt cũng mê mang vô thần.

“Minh Châu...” Lê Sơ thì thào gọi tên anh.

Hạ Minh Châu không dám nhìn thẳng vào mắt Lê Sơ, chỉ đẩy cửa ra để Lê Sơ đi vào.

Trên người anh mặc áo T-shirt cũ kỹ, Lê Sơ liếc mắt lập tức nhìn ra đó là chiếc áo năm ngoái cô tặng cho Hạ Minh Châu, chỉ là cô không nghĩ tới, quần áo đã cũ như vậy anh vẫn mặc trên người.

Đi vào phòng khách, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi Lê Sơ khiến cô không nhịn được nhíu mày.

Cô thay giày xong mớᎥ đi xem hình dáng phòng khách.

Ban ngày ánh nắng tươi sáng, trong phòng khách lại kéo rèm cửa sổ, ngăn cách ánh sáng bên ngoài.

Một ngọn đèn nhỏ màu cam sâu kín sáng lên, làm cho người ta có thể đại khái thấy rõ toàn cảnh.

Bình rượu trên bàn trà ngã trái ngã phải, nhìn sơ qua lập tức thấy được năm sáu bình rượu.

Lê Sơ không nói gì, cô đi qua ngồi xổm xuống, bắt đầu dọn bàn trà.

Hạ Minh Châu mớᎥ tỉnh say, đầu óc như bị kim đâm đau dữ dội, anh đi qua giữ chặt cổ tay Lê Sơ, “Bẩn quá, đừng dọn, lát nữa anh tự dọn dẹp.”

Ngón tay Lê Sơ tinh tế, mềm mại như nước, là một đôi tay cực đẹp.

Hạ Minh Châu luyến tiếc đôi tay như vậy của cô để dọn dẹp cục diện rối rắm cho anh.

Lê Sơ không nghe Hạ Minh Châu nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.