Chương trước
Chương sau
Thang máy dừng ở lầu một, một đám người đông đúc từ bên trong chen ra.

Lê Sơ bị đẩy vào một góc, trong lúc hoảng hốt cô nhìn thấy người quen mặt, hình như đã từng gặp trong tiệc đính hôn.

Người nọ cùng đồng nghiệp vừa đi vừa trò chuyện, “Sao hôm nay lão đại không tới?”

Hệ thống Văn An thúc giục, lão đại còn xin nghỉ không tới.

Giọng nói bọn họ nói chuyện với nhau không lớn, xen lẫn trong đám người ồn ào lại càng không rõ ràng lắm.

Lê Sơ nín thở, cẩn thận phân biệt lời bọn họ nói.

“Anh không biết à!” Đồng nghiệp nhìn anh một cái, vẻ mặt thần bí, “Chức vị của lão đại bị bãi bỏ.”

Người nọ vẻ mặt khiếp sợ, “Chuyện lúc nào? Làm sao anh biết.”

“Tối hôm qua.” Đồng nghiệp dừng một chút, tiếp tục nói: “Tối hôm qua tôi lên tìm Tống Mạnh xin một phần tư liệu, trong lúc vô tình nghe được, anh đừng nói ra ngoài, nếu Phó tổng biết, tôi khẳng định phải rời đi.”

Hai người dần dần đi xa, giọng nói cũng bao phủ trong tiếng bước chân hỗn độn.

Lê Sơ sững sờ tại chỗ, trong mắt không giấu được sự bối rối.

Rõ ràng đêm qua Hạ Minh Châu vẫn trả lời tin nhắn của cô như bình thường, không có gì không bình thường. Cô còn nhớ rõ trong điện thoại còn nghe được tiếng cười ôn hòa của anh.

Anh rõ ràng biểu hiện vui vẻ như vậy.

Làm sao có thể, làm sao có thể biến thành như bây giờ.

Lê Sơ run rẩy lấy điện thoại di động từ trong túi ra, cô mở khóa đi vào, tìm được wechat của người phụ trách triển lãm tranh Turing.

Trên khung chat còn giữ lại danh thiếp wechat gửi cho cô.

Là chính cô hạ quyết tâm xóa bỏ, nhưng hiện tại, cô lại nhất định phải thêm vào.

Lê Sơ gửi đơn xin kết bạn, ngoài ý muốn chính là cũng không phải chờ nghiệm chứng thông qua.

Phó Tự Trì không xóa cô.

Đầu ngón tay Lê Sơ khẽ run, gõ tiếp một đoạn, trong lòng cô vô cùng hoảng hốt.

[ Phó tổng, hủy chức vị của Minh Châu, rốt cuộc là bởi vì năng lực làm việc của anh ấy có vấn đề, hay là do tư tâm của ngài.]

Cô biết trực tiếp chất vấn Phó Tự Trì như vậy không thích hợp, cô không có tư cách gì.

Tin nhắn được gửi đi, cô không chờ Phó Tự Trì đáp lại mà trực tiếp đón xe đến nhà Hạ Minh Châu.

Cô ngồi ở ghế sau taxi, gọi vài cuộc điện thoại cho Hạ Minh Châu nhưng không ai nghe máy.

Trong lòng Lê Sơ càng lúc càng sốt ruột, cô không ngừng thúc giục tài xế tăng tốc.

Điện thoại di động đột nhiên rung lên.

Lê Sơ tưởng là tin tức của Hạ Minh Châu, vội vàng mở ra.

YC: [ Có công cũng có tư. ]

Lê Sơ vô thức siết chặt di động.

Chuyện cô lo lắng quả nhiên đã xảy ra.

Hạ Minh Châu quý trọng công việc này đến mức nào, cô hiểu rõ hơn bất cứ ai, phàm là nói đến công việc, ánh sáng trong mắt anh giống như đom đóm đêm hè.

Nhưng bây giờ, anh lại không hề hay biết, bởi vì cô bị cách chức.

Lê Sơ: [ Phó Tự Trì, anh là đồ khốn kiếp! ]

Tính tình Lê Sơ luôn luôn dịu dàng, chưa bao giờ chủ động cùng người khác nổi lên khúc mắc, ngay cả mắng chửi người cô cũng nghĩ không ra từ ngữ quá phận.

Năm đó bị Phó Tự Trì bạo lực lạnh lùng, khiến cô nản lòng thoái chí lựa chọn tách ra, cho dù là như vậy, cô cũng không mắng Phó Tự Trì một câu.

Nhưng hiện tại cô cảm thấy Từ Tử Khâm mắng một chút cũng không sai, Phó Tự Trì đúng là hỗn đản từ đầu đến đuôi, là tiểu nhân đê tiện vô sỉ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.