Hoàn cảnh nơi đó cực kỳ yên tĩnh, thậm chí còn cung cấp phòng bao.
Lúc Thời Doanh đẩy cửa bước vào, Phó Tự Trì đã uống hết một chai vodka.
Trên bàn trước mặt anh bày đầy bình rượu, có không ít còn chưa mở nút niêm phong.
“Nếu uống hết thì phải vào bệnh viện đó.”
Thời Doanh vòng qua cái bàn thấp, đi tới bên cạnh Phó Tự Trì ngồi xuống, thấy anh uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, lập tức vươn tay đoạt lấy ly.
“Được rồi, uống rượu cũng không phải uống như vậy, ai chọc tới cậu?”
Phó Tự Trì trừng mắt nhìn anh, “Đưa ly rượu cho tôi.”
Thời Doanh không nghe lời anh, “Cậu nói trước đi.
Không cho tôi một lý do, tôi tuyệt đối không để Phó Tự Trì chà đạp thân thể như vậy.”
Phó Tự Trì dựa lưng vào sô pha, một tay che mắt, trên người anh chỉ có một chiếc áo sơ mi màu đen thuần khiết, cà vạt bị anh ném sang một bên, cúc áo ở cổ áo cũng bị anh cởi ra hai cái, lộ ra làn da trắng nõn.
“Lê Sơ.”
Ngữ khí lạnh đến kinh người.
Thời Doanh cởi áo khoác, ném qua một bên, trên người chỉ mặc một cái áo T-shirt, anh cầm chén rượu đặt ở trên mặt bàn, rót non nửa chén rượu uống vào.
Mấy năm nay, phàm là Phó Tự Trì nhắc tới Lê Sơ, nhất định là không say không về, ai khuyên cũng vô dụng.
Đưa ly cho Phó Tự Trì, Thời Doanh tiếp tục nói: “Cô ấy đã đính hôn rồi, cậu buông đi, trên đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-doc-chiem-nang/3483228/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.