Một giây sau, cô nhìn thấy khung chat nhảy lên một cái.
Tin nhắn mới xuất hiện.
[ Một giờ chiều mai, gặp mặt nói chuyện ở quán cà phê Bắc Ngạn. ]
[ Có rảnh không? ]
Ngữ khí đối phương nói chuyện làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách rất mạnh, phảng phất như tất cả mọi chuyện đều phải dựa theo tiêu chuẩn của anh mà chấp hành.
Lê Sơ cầu xin anh, tuy trong lòng không thoải mái lắm, nhưng vẫn vui vẻ đồng ý.
[ Có rảnh, cảm ơn ngài đã đồng ý cho tôi cơ hội. ]
Đối phương không trả lời nữa.
Rời khỏi khung chat, trong lòng Lê Sơ có chút trầm tĩnh.
Cô mở bản đồ, tìm kiếm quán cà phê Bắc Ngạn.
Đối phương chỉ đăng tên cửa hàng, thậm chí ngay cả địa chỉ cũng không nói.
Trang web nhảy nhót, Lê Sơ nhấn vào.
Liếc mắt một cái liền thấy được địa chỉ trên bản đồ, lầu một số 68 đường Tương Nam.
Đường Tương Nam là khu vực phồn hoa nhất Lạc Thành, tấc đất tấc vàng, Hạ Minh Châu làm việc ở khoa học kỹ thuật Sô cũng ở đó.
Lê Sơ lên mạng tìm kiếm quán cà phê này một chút, lúc nhìn thấy bình quân đầu người hơn một ngàn, ánh mắt hơi tối lại.
Cũng không phải cô không trả nổi số tiền này, chỉ là cô còn chưa tốt nghiệp, bình thường cũng chỉ dựa vào bán tranh kiếm chút sinh hoạt phí, một ngàn đồng ước chừng là gần nửa tháng tiền thuê nhà của cô.
Nói không đau lòng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-doc-chiem-nang/3483215/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.