Tìm một vị trí không quá nổi bật, cô yên lặng ngồi chờ Hạ Minh Châu xuống.
Lầu một có nhiều người lui tới, nhưng không có một ai dừng bước một giây nào, tiết tấu gấp gáp, biểu lộ ra thực lực hùng hậu của mảnh đất tấc vàng này.
Khuôn mặt bóng loáng của Lê Sơ không trang điểm, mái tóc dài đen nhánh tùy ý xõa tung, giống như một ao nước trong vắt nở hoa sen thanh lệ, mặc dù là trốn ở trong góc, cũng như trước khiến người ta nhịn không được mà hướng ánh mắt tới.
Lê Sơ kiên nhẫn chờ đợi, cũng không thúc giục, tranh của cô đã hoàn thành, hiện tại cũng không có chuyện gì quan trọng, chờ thêm một chút cũng không có gì.
Hạ Minh Châu vì tương lai của bọn họ mà cố gắng làm việc, cô cũng cố gắng hiểu anh.
Bên ngoài bức tường thủy tinh, cơn mưa dường như càng lúc càng lớn, rất nhanh đã làm mờ tầm mắt, thậm chí ngay cả bóng người bên kia đường cũng không nhìn rõ lắm. Lá cây nhãn bên đường bị nước mưa đánh rơi, trộn lẫn bùn đất bị người đi đường qua lại giẫm dưới chân.
Lê Sơ lại nhìn thoáng qua thang máy, nơi đó vẫn không xuất hiện bóng dáng Hạ Minh Châu.
Ngồi lâu thân thể cũng có chút lười biếng, cô đứng lên, muốn thả lỏng gân cốt, nhưng trong lúc lơ đãng lại nhìn thấy người đàn ông từ ngoài cửa xoay tròn đi tới.
Người đó một thân âu phục tối màu đơn giản, khuôn mặt trắng trẻo lộ ra một tia lãnh đạm, nốt ruồi lệ dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-doc-chiem-nang/3483210/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.