Đèn đường lờ mờ chiếu rọi đường nét lưu loát của xe, tuy rằng nhìn không rõ lắm, nhưng Lê Sơ có thể nhận ra chiếc xe này có giá trị xa xỉ.
Hoa viên Đức Dương là tiểu khu cũ kỹ lâu đời, bên này người lui tới cũng phần lớn là người bình thường, cực ít có thể nhìn thấy xe sang trọng, thậm chí còn rêu rao như thế.
Có lẽ là tiếng còi quá mức chói tai, có không ít chủ hộ mở cửa sổ trong nhà ra mắng chửi đinh tai.
Lê Sơ thấy nhưng không thể trách.
Người quản lý sẽ không tới quản, những cư dân kia mắng vài câu coi như là trút giận.
Cửa xe mở ra, đôi chân dài bọc trong quần âu phục vươn ra từ trong xe, giày da bóng loáng giẫm lên mặt đất bẩn thỉu, người trong xe nhíu mày, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp.
Trong không khí tràn ngập mùi vẩn đực, làm cho hai đầu lông mày nam nhân có thêm một tia phiền não.
Tay dùng lực, cửa xe đóng lại, anh dựa lưng vào cửa xe châm một điếu thuốc.
Phiền não trong lòng lặng đi rất nhiều.
Trong sương khói lượn lờ, anh ngưng mắt nhìn về phía trước.
Gần như trong khoảnh khắc người đàn ông xuống xe, Lê Sơ đã nhận ra anh.
Tuy chưa từng nhìn thấy dung mạo của người đàn ông, chỉ dựa vào thân hình và khí chất mạnh mẽ của anh, cô đã biết người đàn ông này là Phó Tự Trì.
Nhưng mà, làm sao anh lại xuất hiện ở chỗ này?
Lê Sơ theo bản năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-doc-chiem-nang/3483201/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.